Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 203 - âm Vật Cấp Tám

Chương 203 - âm Vật Cấp Tám


Giống như có ai đó đang đập quan tài để cố gắng gọi những người bên ngoài đến mở quan ra.
Chiếc quan tài kia màu đen nhánh, toát lên hơi thở cổ kính thê lương, tựa như đã trải qua cả ngàn năm.
Nó không giống như quan tài bình thường ở bên ngoài, cho dù đã trải qua nhiều năm như vậy, nhưng quan tài này lại không hề có dấu hiệu mục nát hay thối rữa nào.
“Chính là nơi này, giống y như lời đồn.”
Vẻ mặt Mã Đan Trân đầy phấn chấn.
Mã Bạch Y lại nghiêm nghị nói:
“Nhưng mà sao chỉ có một cái quan tài? Nghe nói có nhiều bảo vật lắm cơ mà.”
“Ngươi nhìn chỗ này đi.”
Mã Đan Trân đi đến góc phòng, nơi có rất nhiều vật dụng tả tơi chất đống.
Chỉ toàn đồng nát sắt vụn cùng với đống chai chai lọ lọ đã bị dính rất nhiều bùn đất.
Vừa nãy họ không chú ý thấy bởi vì ánh sáng nơi này rất tối.
Mã Đan Trân nói:
“Chỗ này hẳn là nơi cất giữ thuốc men và vũ khí, có điều thời gian quá lâu nên đều rữa nát cả rồi.”
“Xì xì xì...”
Mã Bạch Y cũng thấy được rồi, hắn hít một hơi lạnh:
“Không còn gì nữa.”
“Ừm, không còn nữa rồi.”
Mã Đan Trân thở dài, bắt đầu cảnh giác với Mã Bạch Y.
“Thôi mở quan tài trước đi.”
Hắn vừa dứt lời, nắp quan tài đột nhiên nảy lên một cái, sau đó bất chợt trượt mạnh ra.
“Rầm!”
Một đợt sóng khí từ trong quan tài nổ tung phun ra ngoài, đẩy ba người văng lên.
Hai con Phong Quỷ cả người bao phủ sương máu bắt đầu bò từ bên trong quan tài ra.
Mùi máu tươi nồng nặc, hai con Phong Quỷ toàn thân huyết khí, không có da người, cơ bắp quanh thân chúng đỏ như máu, tựa như ác quỷ bị lột da.
“U u...”
Hai con Phong Quỷ đồng loạt ngửa đầu, phát ra tiếng gầm giận dữ đinh tai nhức óc.
“Phụt!”
Mã Đan Trân và Mã Bạch Y đồng loạt hộc máu, đập vào vách tường.
“Mạnh quá...”
Chỉ riêng A Ngọc là không vấn đề gì, nàng là âm thi nên căn bản không cảm nhận được uy áp của âm vật.
Song kiếm vẫn tiếp tục vung lên, lao về phía một con Phong Quỷ.
“Phụp!”
Móng vuốt sắc nhọn đỏ tươi của Phong Quỷ vươn ra, trong nháy mắt xuyên thủng ngực A Ngọc.
Thanh máu chỉ còn lại 15 điểm. hơn nữa còn đang tiếp tục giảm xuống.
A Ngọc vẫn mặt không đổi sắc, song kiếm lại bổ về phía Phong Quỷ.
“Keng, keng, keng...”
Nhưng không có chút tác dụng nào.
Tô An Lâm nheo mắt lại, hai con Phong Quỷ trong quan tài này đúng là mạnh thật.
Thanh máu lên tới 450, mạnh hơn cả Phong Quỷ chiến mã gặp lúc nãy.
“Con Phong Quỷ bên ngoài đạt tới cấp 9, thanh máu của hai con Phong Quỷ trong này còn cao hơn thì liệu có phải là âm vật cấp 9 không?
Tô An Lâm trầm ngâm suy nghĩ trong lòng.
Trong mộ thất, Mã Bạch Y một lần nữa tế xuất gương đồng.
Nhưng gương đồng vừa lấy ra đã lập tức nứt vỡ, “bụp” một tiếng hóa thành một nhúm bụi phấn.
“Phụt!”
Mã Bạch Y phun ra máu tươi, sắc mặt hoảng sợ.
“Tám... âm vật cấp tám.”
“A Ngọc, đồng quy vu tận.”
Mã Đan Trân nhanh chóng hét to.
A Ngọc thoáng giãy giụa, đồng tiền nổi trên bề mặt cơ thể phình to ra, phát sáng và nóng lên.
“Ầm ầm...”
Một đợt sóng khí khủng bố nổ tung, hất bay cả hai con Phong Quỷ trước mặt, thanh máu mỗi con giảm xuống khoảng một trăm điểm.
Mã Đan Trân và Mã Bạch Y cũng bị ảnh hưởng, lần lượt bị nổ bay đến bức tường phía sau, sắc mặt khó coi.
“Lúc tự bạo không biết nói một tiếng à.”
Mã Bạch Y liếc xéo Mã Đan Trân một cái.
“Nói nhảm ít thôi, nghĩ xem giờ phải làm sao đi.”
“Mã Bạch Y, chắc hẳn trên người không chỉ có một món pháp khí đâu nhỉ, đường đường là thành chủ, không có thể nào nghèo túng đến mức ấy được.”
“Chắc hẳn trên người ngươi cũng có, vậy chúng ta khỏi cần phải giấu diếm nữa.”
Mã Bạch Y lạnh lùng nói.
“Được, mỗi người đối phó một con.”
“Được.”
Hai người nhanh chóng thương lượng xong rồi xông lên.
Hai người hai quỷ, thanh máu đều đang giảm sút.
Mã Đan Trân tế xuất pháp khí là một chiếc trâm ngọc, giống như phi tiêu, cắm vào trong cơ thể Phong Quỷ, cứ thế cắm vào rút ra, công kích rất bá đạo.
Mã Bạch Y thì tế xuất ra pháp khí vẫn là một cái gương đồng, nhưng lần này thể tích lớn hơn, tỏa ra dương khí nóng bỏng hơn trước, làm da của Phong Quỷ bị phỏng nổ “xì xèo lách tách”.
Hệt như lăn trong chảo dầu vậy.
Tô An Lâm nhìn mà mê, hai người hai quỷ đã đến hồi kết.
“Gào!”
Một con Phong Quỷ không trụ nổi nữa, bị đánh bay ra ngoài, rơi xuống cạnh chân Tô An Lâm.
Bên cạnh Tô An Lâm còn có không ít Phong Quỷ bình thường, con Phong Quỷ này bắt lấy một con quỷ, bỏ vào trong miệng nhai nuốt.
Lúc ăn nó còn nhìn Tô An Lâm một cái, biểu cảm lộ vẻ quái dị.
Trong mắt nó, Tô An Lâm là con người, nhưng hơi thở phát ra từ mảnh bản đồ lại giống như quỷ.
“Nó đang khôi phục, giết nó đi, không thể để cho nó phục hồi được.”
Mã Bạch Y đã lao thẳng ra ngoài.
Mã Đan Trân cũng đi ra, ý đồ chiếm lấy những con Phong Quỷ bình thường để khôi phục bản thân.
“Đi ra hết cả rồi à?”


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất