Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 207 - Mã Bạch Y Chết

Chương 207 - Mã Bạch Y Chết


"Tiểu tử, chịu chết đi."
Tô An Lâm cười lạnh:
"Ngươi còn bao nhiêu sức lực chứ?"
Người ngoài nhìn thấy hắn khí thế như hồng thủy, huyết khí phun trào, thoạt nhìn vẫn còn rất mạnh. Nhưng Tô An Lâm thông qua thanh máu có thể dễ dàng nhận ra được hắn cũng chỉ là miệng cọp gan thỏ thôi.
Thanh máu của hắn, chỉ còn lại 65 điểm.
Ầm vang!
Bùn đất bên chân Tô An Lâm nháy mắt bắn tung lên.
Phịch một tiếng, thân thể cường tráng của Mã Bạch Y bị đâm bay ra ngoài, hung hăng nện lên vách đá phía sau, miệng há ra phun ra một đống máu tươi.
"Thanh máu -23"
"Sao có thể?"
Ánh mắt Mã Bạch Y hiện rõ sự hoảng sợ.
Đối phương rõ ràng đã trúng độc, lại chỉ có thực lực Đoán Thể, nhưng mà sức chiến đấu thể hiện ra lại mạnh như vậy.
"Cường giả cấp Nội Khí, thì ra cũng chỉ có như thế."
Tô An Lâm nhàn nhạt nói, hắn không định lãng phí thời gian, tuy rằng vừa mới khôi phục lại thanh máu nhưng mà độc tố trong cơ thể vẫn còn dư lại như cũng, hơn nữa còn cách một đoạn thời gian lại rơi một chút máu.
Hắn nhất định phải nhanh chóng giải quyết đối phương.
Ầm ầm ầm!
Tô An Lâm nhanh chóng nhằm về phái Mã Bạch Y, đá vụn trên mặt đất bay mù mịt.
Sắc mặt Mã Bạch Y tái nhợt, biểu tình hoảng sợ, tên tiểu tử này hoàn toàn không phải là người, rõ ràng đã trúng độc, lại có thể sinh long hoạt hổ như vậy.
"Phốc!"
Mã Bạch Y nhịn không được lại phun ra một miệng máu tươi, muốn ngăn cản, nhưng lại hoảng sợ phát hiện dược hiệu đã mất đi tác dụng. Khí huyết của hắn nhanh chóng biến mất, làm cho thực lực của hắn giảm xuống.
"Phanh!"
Tô An Lâm nện một quyền lên trên mặt Mã Bạch Y, giờ khắc này, toàn bộ gương mặt của Mã Bạch Y đã bị lõm xuống, cổ cũng bị lệch sang một bên, chắc hẳn đã bị gãy xương.
Nhưng mà thân thể hắn vừa mới bị đánh bay sang bên, Tô An Lâm đã bắt lấy thân hình to lớn của Mã Bạch Y, sau đó ném mạnh về phía cột đá bên cạnh.
"Phanh, phanh..."
Tô An Lâm điên cuồng ném, mãi đến khi nhìn thấy thanh máu của Mã Bạch Y trở về 0, hắn mới tùy tay ném thi thể Mã Bạch Y sang một bên giống như là ném một cái rắc rưởi xuống.
"Kết thúc!"
"Đánh chết Mã Bạch Y thành công..."
"Phù..."
Hắn nhìn bốn phía, một đám Phong Quỷ tiến lên vây quanh quanh thi thể của Mã Bạch Y để cắn nuốt thi thế hắn ta, nhưng mà chuyện này cũng không có liên quan gì đến Tô An Lâm.
Hắn lấy tấm da ra, bên trên xuất hiện một hàng chữ:
"Nhờ có Tiên Kinh nhắc nhở, Tô An Lâm ta rốt cuộc cũng đã giải quyết được hai tên kình địch, Tiên Kinh quả nhiên là phúc tinh của ta, ta phải đối đãi thật tốt với nó giống như là đối xử với người thân ruột thịt."
"Hiện tại ta nên đi khỏi đây thôi, rời khỏi nơi thị phi này, bởi vì nền đất nơi này có vẻ không được ổn định, núi sắp sụp rồi."
Tô An Lâm nhíu mày lại:
"Nơi này sắp sụp? Xem ra ngươi cũng còn có chút tác dụng, đi ra ngoài trước lại nói sau."
Hắn thu được thứ tốt, nhanh chóng đi theo đường cũ để rời khỏi đây.
"Ầm ầm ầm..."
Bên trong sơn động không ngừng vang lên âm thanh ầm vang, nhìn có vẻ làm sắp sập xuống.
Người ở bên ngoài cũng nghe thấy âm thanh này, sôi nổi lùi ra xa.
"Chạy mau, nơi này sắp sụp xuống."
"Thành chủ đại nhân còn đang ở bên trong."
Thanh hộ vệ nhìn vào trong động, sắc mặt khó coi.
Hổ hộ vệ nhíu mày:
"Chúng ta không thể thay đổi được gì, trước tiên cứ rút lui rồi nói sau."
"Được!"
Mọi người nhất trí rút lui.
Sau khi Tô An Lâm đi ra, phát hiện một ít người đã bò đến sườn núi, hắn đẩy nhanh tốc độ hơn, lẫn vào đám người đi phía sau, bò lên theo.
"Tiểu huynh đệ, ta vừa thấy ngươi đi vào đó, tình huống bên trong thế nào?"
Thanh hộ vệ và Hổ hộ vệ bỗng nhiên đi tới dò hỏi.
Tô An Lâm thở dài:
"Bên trong giống như là mê cung vậy, còn có Phong Quỷ, ta miễn cưỡng đối phía được với một con Phong Quỷ, sau đó rút lui trước."
"Vậy ngươi có nhìn thấy thành chủ đại nhân không?"
"Không nhìn thấy, nhưng mà ta nghe thấy âm thanh đánh giết của hắn và người khác, thành chủ đại nhân còn kêu cái gì mà, người của Âm Tông, đi tìm chết hết đi..."
"m Tông, không ngờ còn có người của Âm Tông âm thầm trà trộn vào."
Hổ hộ vệ hừ lạnh một tiếng:
"Thật đúng là âm hồn không tan."
"Oanh!"
Lúc này, toàn bộ mộ địa đã bị sụp xuống, không trung bốn phía vốn đang ngập đầy huyết sắc cũng đã khôi phục lại màu sắc bình thường, rừng cây dày đặc âm khí cũng dần dần khôi phục lại sự ấm áp.
"Ánh mặt trời chiếu vào được rồi, chúng ta an toàn rồi."
Mọi người tươi cười sung sướng vì vừa mới thoát chết trong gang tấc.
Tô An Lâm cũng thở dài nhẹ nhõm, nhưng mà hắn không biết trên tấm da đang nằm trong lòng ngực mình, dần dần hiện lên một hàng chữ.
"An toàn, hì hì hì, cảm giác an toàn tràn đầy... Ta thật là... Thông minh."
Trên đường trở về, Tô An Lâm cau mày suy nghĩ, xà độc của Mã Đan Trân vẫn còn đang ở trong cơ thể, thanh máu của hắn vẫn đang tuột xuống.
"Thanh máu -2”
"Thanh máu -7”
"Thanh máu -3”
Có thể thấy được, sau khi hắn đã thêm điểm thuộc tính hai lần, tốc độ tuột xuống của thanh máu đã chậm lại, đây là bởi vì có huyết khí mới mẻ làm cho độc tố bị trung hòa lại, nhưng mà vẫn còn chút phiền phức.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất