Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 208 - Gặp Lang Trung

Chương 208 - Gặp Lang Trung


Lúc này điểm thuộc tính của hắn chỉ còn lại 15 điểm, nếu lại tiêu tốn nữa hắn sẽ đau lòng. Đi đến gần cuối, Tô An Lâm lấy tấm da ra, tấm da này có thể trả lời hắn một ít vấn đề, vậy thử hỏi nó xem có cách nào để giải độc hay không.
"Ta trúng độc, nên làm cái gì bây giờ?"
"Ta rốt cuộc cũng đã có thể thoát ra khỏi mộ địa, nhưng mà lại bị trúng kịch độc, chẳng lẽ Tô An Lâm ta thật sự sẽ chết ở chỗ này sao?"
"Không không không, ta không thể, ta còn có muội muội đang đợi ta, muội ấy đáng yêu như vậy, hì hì..."
Tô An Lâm nhíu mày:
"Lại nói lời vô nghĩa nữa, ta sẽ thiêu ngươi."
"Hiện tại ta đang trúng độc, loại độc này không phải là độc bình thường, ta không có giải dược, có điều ta có dương lực nội khí cường đại, hình như có thể tạm thời áp chế được."
"Ta còn có một biện pháp khác, đó là Tiên Kinh, kề sát Tiên Kinh vào da thịt, có lẽ có thể hấp thu được độc tố..."
"Vậy, thử xem đi..."
Ánh mắt Tô An Lâm sáng lên:
"Vậy thử xem!"
Hắn đặt bàn tay lên trên tấm da, giây tiếp theo, bên trên tấm da xuất hiện từng sợi to mỏng, đột nhiên đâm vào da thịt hắn.
Đồng tử Tô An Lâm co rụt lại, hắn quan sát thanh máu của chính mình, hơn nữa còn cảm nhận tình huống trong thân thể, nếu như có điều gì không thích hợp, hắn sẽ kéo tấm da xuống ngay.
Cũng may, không xuất hiện tình huống tồi tệ hơn, ngược lại sau khi sợi tơ mỏng đâm vào trong da thịt hắn, độc tố trong thân thể hắn cũng bị hấp thu từng chút một.
Thanh máu đang tăng lên...
"Tiên Kinh thật sự có tác dụng, chỉ là nó đã phải tiêu rất nhiều năng lượng... Tiên Kinh rời khỏi mộ địa, mất đi nơi hấp thu năng lượng, nó... Nó... Cần phải nghỉ ngơi."
Hả???
Ánh mắt Tô An Lâm ngưng lại, những chữ đằng sau "Tiên Kinh" càng lúc càng mờ nhạt, cuối cùng tiêu tán không thấy.
"Này này, còn ở đó sao?"
Tô An Lâm hô vài tiếng, không thấy có bất kỳ phản ứng gì, hắn chỉ có thể từ bỏ.
"Tiên Kinh không có năng lượng, cũng không biết phải bổ sung cho nó như thế nào?"
Lại nói lại, cái Tiên Kinh này vẫn còn có tác dụng, cũng không biết là cơ chế vận chuyển của nó như thế nào, hình như không có gì nó không biết cả.
Tô An Lâm cất gọn Tiên Kinh lại, sau đó nhìn xem thanh máu của mình, đang có 90 điểm, vẫn là trạng thái tàn huyết, cái này làm cho hắn cảm thấy có chút bất đắc dĩ.
"Phốc!"
Trong giây lát, Tô An Lâm phun ra một ngụm máu đen, độc tố trong cơ thể đã bị Tiên Kinh hấp thu, sau khi hắn phun ngụm máu đen này ra, cũng cảm nhận được cơ thể đã thoải mái hơn rất nhiều.
"Tô huynh đệ, ngươi không sao chứ?"
Tôn Tiểu Đao sợ tái mặt, vội vàng đi tới hỏi.
"Ta không sao, hình như là lú và trong mộ địa ta đã bị trúng độc."
"A, vậy chúng ta mau đi nhanh lên, ta quen biết một người lang trung, đi về sẽ dẫn ngươi đi xem xem."
"Được."
Gần tới chạng vạng, đoàn người mới trở lại thành.
Nhưng trở về chưa được bao lâu, lại nghe nói bên trong bên ngoài thành đều đang có Yêu Phong Tử ngo ngoe rục rịch, vô cùng nguy hiểm. Nếu là ngày thường, Tô An Lâm nhất định sẽ đi kiếm một đợt giá trị kinh nghiệm, nhưng mà hiện tại trong cơ thể hắn vẫn còn độc tố sót lại.
Một đường đi tới đây, tuy rằng thanh máu của hắn tuột xuống rất chậm, nhưng mà lúc đi đến nơi này vẫn cứ mất 5 điểm máu, cho nên hắn không định ở lại nơi này nữa.
"Tô huynh đệ, vừa nãy ta đã phái người đi mời lang trung đến đây, đáng tiếc là không nhìn thấy ngươi đâu, có lẽ hắn ta đã đi rồi."
Ngữ khí của Tôn Tiểu Đao toát lên vẻ bất đắc dĩ:
"Nếu ngươi không vội vàng thì đi đến thành lâu nghỉ ngơi một chút đi? Thanh hộ vệ và Hổ hộ vệ đều nói, ngươi đã cứu mạng bọn họ, bọn họ nhất định sẽ tìm lang trung đến trị liệu cho ngươi."
"Không cần đâu, muội muội ta đang ở nông thôn, ta phải về tìm muội ấy."
Hiện giờ bên trong thành đại loạn, người có thể đi đều đã đi rồi, hắn có ở lại nơi này cũng vô dụng.
Huống chi, trước khi chết Mã Đan Trân đã nói, người của Âm Tông bọn họ đang trên đường tới nơi này rồi, hiện tại còn ở lại trong thành thì thế nào cũng cực kỳ nguy hiểm.
"Vậy được rồi, để ta chuẩn bị một ít đồ ăn trên đường cho ngươi."
Tôn Tiểu Đao nói.
Tô An Lâm không từ chối đề nghị của hắn:
"Cảm ơn ngươi."
Lúc ở trong động, lực lượng cuồng bạo của hắn đã làm cho quần áo bị rách tung, cho nên ngân phiếu giấu bên trong cũng không còn nữa. Hiện tại có thể nói hắn là kẻ nghèo đến không một xu dính túi, cũng không còn tiền mua vật tư, toàn thân trên dưới chỉ còn lại mấy lượng bạc vụn.
Tôn Tiểu Đao gật đầu, nơi mấy câu với người khác, sau đó đi quân doanh lấy một ít thịt khô và nước ấm, lại đưa cho Tô An Lâm một cái áo khoác.
"Tô huynh đệ, ngươi đã cứu mạng ta, mấy thứ này ngươi cầm lấy, bản lĩnh của ngươi rất lớn, có điều đi trên đường vẫn phải cẩn thận, hiện giờ bên ngoài loạn lạc lắm."


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất