Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 224 - âm Khí Phù Hợp Với Tiên Kinh

Chương 224 - âm Khí Phù Hợp Với Tiên Kinh


"Có thể nhìn ra được hắn rất muốn tìm hiểu làm sao đối phó thứ tà quỷ này, ta mời hắn tới Vân Sơn quan, hi vọng đến lúc đó có thể để cho hắn gặp mặt sư phụ. Trước đây sư phục từng muốn giao đấu với một vài võ giả và nói rằng mặc dù chúng ta có chút công phu đối phó với linh hồn ma quỷ, nhưng các võ giả thì võ thuật của bọn ta cũng không thể lợi hại như các võ giả mạnh mẽ.”
Tô An Lâm thở dài, không ngờ Mao Tố cũng viết hắn vào trong đó. Hắn lắc đầu rồi lại nhìn xuống quyển sổ.
“Sau khi ta trở về, phát hiện sư đệ cũng bất thường, mọi người rất kỳ quái, hình như đều quên rất nhiều chuyện. Nhất là lúc vừa mới trở về, các sư đệ đều quên ta.”
“Sân của tu viện lộn xộn như vậy, cũng không có người thu dọn, các sư đệ có lẽ vẫn luôn trốn, ta quyết định đi hỏi sư phụ một lần.”
Nội dung cuốn sách kết thúc tại đây.
“Người chỉ sợ đã không còn.”
Tô An Lâm thở dài, trong đầu sắp xếp lại một chút.
Tổng thể mà nói, thời điểm Vân Sơn Quan xảy ra chuyện chính là bắt đầu từ lúc một vị khách thần bí tới.
Lần đó vị khách kia cùng sư phụ của Mao Tố cãi nhau một trận, từ đó về sau, sư phụ hắn luôn đóng cửa im ỉm.
Sau đó, đại sư huynh vào phòng sư phụ Mao Tố hỏi thăm.
Sau khi đi ra, đại sư huynh cũng trở nên kỳ quái.
Cho nên vấn đề nằm ở căn phòng của vị sư phụ kia!
Tô An Lâm khép sách lại, nhìn quanh căn phòng.
Trong phòng có một cái giường, chăn phía trên được gấp thành hình đậu hũ, chỉnh tề cẩn thận tỉ mỉ.
Nhưng phía trên đã phủ đầy bụi bặm và lá rụng, đã lâu không có ai ở.
Tô An Lâm theo bản năng bỗng nhìn về phía Trường Bì Tiên Kinh trong tay.
Phía trên lại xuất hiện một sợi chỉ nhỏ quấn quanh da cổ tay hắn.
Hấp thu độc tố trong cơ thể hắn.
“m khí nơi này có vẻ như rất thích hợp với Tiên Kinh, Tiên Kinh khôi phục một ít, bắt đầu trị thương cho ta, ta thật sự là quá may mắn.”
“Đáng tiếc, âm khí quá ít, ta cần tìm nguồn âm khí mới ...”
“Thì ra năng lượng mà Tiên Kinh cần là âm khí.”
Tô An Lâm nhíu mày.
Hắn thậm chí còn có cảm giác thứ này có thể là một loại âm khí.
Nhưng hiện tại đối với hắn mà nói nó rất hữu dụng.
Cảm giác được độc tố trong cơ thể từng chút từng chút bị hấp thu, thanh máu cũng dần tăng lên, cái này đối với hắn mà nói rất có lợi.
Rầm rầm......
Một luồng gió lạnh thổi tới, Tô An Lâm quay đầu, liền thấy một người đứng ở cửa.
Là một vị đệ tử chưa từng gặp qua, hắn mặc áo đạo sĩ, mặt không chút sắc thái, thoạt nhìn có chút cứng ngắc.
Cùng lúc đó, Tô An Lâm chú ý tới trên Trường Bì Tiên Kinh cũng xuất hiện một hàng chữ.
"Ta thấy ngoài cửa có người, người này không phải người, không phải người, không phải người..."
Đây là một lời cảnh cáo của Trường Bì Tiên Kinh đối với Tô An Lâm.
Đáng tiếc, không cần Trường Bì Tiên Kinh nhắc nhở, Tô An Lâm cũng biết trước mặt mình không phải người.
“Xác sống.”
“Thanh máu: 188”
Đây chính là thanh máu của bóng người trước mặt.
Chậm rãi đem Trường Bì Tiên Kinh bỏ vào trong ngực, một giây sau Tô An Lâm rút thanh đao lớn ra khỏi vỏ.
“Xẹt!”
“Chết!”
Cùng lúc đó, bóng người trước mặt cũng di chuyển.
Hắn vươn hai tay ra, trên hai bàn tay là móng vuốt sắc bén màu đen.
Phịch!
Một đao chém tới, hình dáng tên đó là một cơ thể rắn chắc, nhưng làn da có vẻ mềm mại.
Một đao giống như chém vào bông vải.
“Hả?”
Tô An Lâm kinh ngạc hét lên một tiếng:
"Thứ quỷ gì vậy?”
Trước kia gặp phải âm khí hoặc là cứng rắn như sắt, có khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, hoặc là chỉ thấy được nhưng không chạm vào được.
Cái này ngược lại, thân thể như bông.
Cho hắn cảm giác, thật giống như... người này chỉ có một tấm da.
Nếu thật sự chỉ là một tấm da, đao cắt qua, ngược lại phải rất dễ dàng bị tách ra khi đao chém qua.
Trong lúc đó, Tô An Lâm quyết đoán chọn tấn công với một cú đấm quyết định.
Hắn không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng như băng, cầm đại đao đâm tới.
“Haaa......”
Bóng người hai tay mở ra, đột nhiên bay lên hướng trần nhà mang theo âm khí đáng sợ, vòng tới phía sau Tô An Lâm, dùng móng vuốt sắc bén đâm vào cổ Tô An Lâm.
“Hự!”
Tô An Lâm hét lớn, Thiết Cốt Công điên cuồng vận chuyển.
Toàn thân hắn trở nên vừa cường tráng vừa cứng rắn, giống như thân thể sắt thép.
“Đương..đương......”
Móng vuốt sắc nhọn để lại vết đen trên cổ Tô An Lâm.
Tô An Lâm quay đầu, bắt lấy cánh tay bóng người, hung hăng kéo về phía vách tường.
“Bịch!”
Có âm thanh rên rỉ phát ra, vách tường gần như nứt ra do bị va chạm.
Cùng lúc đó, bóng người da rõ ràng đã nứt ra, một mùi hôi thối tỏa ra khắp phòng, đồng thời còn có vô số giòi bọ từ trong da người bò ra.
Tô An Lâm buồn nôn:
"Móe, đúng là da người.”
Hắn dùng sức vung đao lên và chém loạn xạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất