Chương 226 - Ta Chết Rồi?
"Đúng vậy, ta nhìn thấy ngươi, thân thể của ngươi phồng lên một chút, sau đó ta liền rời đi."
"Nói hươu nói vượn."
Đoạn Phi Cường quát:
"Ngươi mới là người chết."
Tô An Lâm không nói gì, đột nhiên hắn vươn tay ra, mạnh mẽ rút đao.
Một nhát đâm vào sau lưng Đoạn Phi Cường.
"Phốc..."
Máu không chảy ra, Đoạn Phi Cường thân thể chấn động, không thể tin quay đầu lại. Do cổ bị vặn quá nhiều nên da và thịt bị xoắn vào nhau.
"Ngươi..."
"Thật xin lỗi, trên lưng ngươi có một vết thương."
Tô An Lâm trầm giọng nói, ngữ khí áy náy, nhưng đôi mắt hắn rất hung dữ.
"Ta...ta chết rồi?"
Tô An Lâm rút đao ra, vết thương trên lưng Đoạn Phi Cường tỏa ra một mùi hôi thối.
"Ừm, ngươi đã chết rồi, chỉ là...dường như ngươi không biết mình đã chết."
Mặt Đoạn Phi Cường cứng đờ.
Chuỗi kí ức đứt quãng dường như bị đào lên.
Ngay khi luồng gió yêu quái ập đến, thiếu gia và tiểu thư bị cuốn đi, hắn nóng lòng muốn cứu chủ nhân, liền rút đao ra chém.
Trong luồng gió yêu quái ấy , tựa hồ có một bóng đen hất văng hắn ra xa.
,
Sau đó, có một thứ gì đó đập vào lưng hắn...
Khi tỉnh dậy, hắn không biết gì cả, chỉ biết có một giọng nói bảo hắn đến gần...Tô An Lâm.
Hắn đột nhiên trợn to hai mắt:
“Giết..giết..giết ngươi!”
Đoạn Phi Cường nổi giận gầm lên, giờ phút này trong đầu hắn chỉ có một niềm tin.
Giết Tô An Lâm!
Hắn rút con đao lớn từ thắt lưng ra, hướng Tô An Lâm mà chém.
Nhưng động tác của Tô An Lâm nhanh hơn, hắn xoay đao và quét nó lên trên.
"Phốc..phốc..."
Âm thanh cắt da cắt thịt phát ra, Đoạn Phi Cường trực tiếp bị tách thành hai.
Một miếng da rơi xuống đất, bất động.
Lúc này, thanh máu trước mặt rung chuyển.
“Quỷ da người
Thanh máu trở về 0.”
Tô An Lam hiểu rằng chính người chết không biết mình đã chết, vì vậy thanh máu chính là chứng tỏ nam nhân này đã chết.
Thanh máu không thay đổi cho đến khi hắn chết.
"Tô huynh..."
Lý Mạnh vội vàng quay đầu lại:
"Huynh nhìn lưng của ta xem."
"Lưng của ngươi không sao."
Nhìn bóng lưng trơn tuột của Lý Mạnh, Tô An Lâm nói.
"Vậy mau đi thôi, ta phải tìm tỷ tỷ của ta, tỷ ta không thể làm sao, nếu không ta sống không nổi.”
Tô An Lâm nhíu mày gật đầu, tên này đúng là rất biết cách kiểm soát tỷ tỷ mình.
“Vậy thì tốt, lần cuối cùng người nhìn thấy tỷ ngươi ở nơi nào?"
"Ta bị một cái bóng đen kéo đến đó."
Lý Mạnh chỉ vào một căn phòng cách đó không xa.
Là nơi cư ngụ của chủ quán Vân Sơn Quan.
Nơi này rất lớn, cửa lớn thì đóng chặt.
Ngay khi Tô An Lâm chuẩn bị rời đi, tim hắn đột nhiên đập mạnh.
Hắn không có thanh bằng hữu sao? Nếu thêm Lý Thi Dao vào thanh bằng hữu của mình, chẳng phải hắn sẽ biết hiện tại nàng đang làm gì sao?
Nói đến thanh bằng hữu này, tuy không sử dụng nhiều nhưng nó rất hữu ích.
Bởi vì người bên cạnh không nhiều nên hắn không thể thêm nhiều người.
Sau vài lần nâng cấp, số lượng người có thể thêm vào thanh bằng hữu đã lên tới hơn mười mấy người.
Nhưng hiện tại chỉ còn ba người, sau khi một số người chết, hình đại diện của họ sẽ chuyển sang màu xám và vị trí bằng hữu sẽ tự động bị bỏ trống.
"Thêm Lý Thi Dao làm bạn."
“Đã thêm thành công.”
“Ly Thi Dao: Nữ, 23 tuổi, đến từ huyện Hợp Thuỷ. Nàng là người nghiêm nghị, yêu gia đình và quan tâm thuộc hạ.”
“Tình trạng lúc này: Hôn mê...”
"Tình trạng hôn mê, có nghĩa là không sao."
Tô An Lâm vặn vẹo cái cổ tráng kiện, nói:
"Đi thôi."
Tiên Kinh nhắc nhở, ở đằng kia có âm khí, lợi ích không nhỏ, hắn liền đi đến nơi đó.
Càng đi sâu vào khu vực này, Tiên Kinh hấp thu càng nhiều âm khí, độc tố trong cơ thể càng ngày càng ít.
Thanh máu hiện đã tăng lên 94 điểm, vậy nên hắn không có lý do gì để không đi.
Nói cách khác, nếu ma quỷ ở đây thực sự mạnh mẽ, hắn không đi đến đó cũng sẽ bị ma quỷ truy sát, vì vậy không cần phải sợ bất cứ điều gì.
Đi về phía cửa chính, Lý Mạnh huyên thuyên không ngừng:
“Tỷ, người sẽ không sao, người sẽ không sao.”
Tô An Lâm cau mày:
"Lý Mạnh, ngưới có bệnh hả?"
"Tô An Lâm, ý ngươi là gì?"
"Nói thật đi, ngươi thích tỷ tỷ của ngươi phải không? Như vậy không tốt đâu, ta khuyên ngươi nên tự giải quyết ổn thoả đi."
Tô An Lâm thẳng thắn nói, hắn không thích vòng vo.
Lý Mạnh sửng sốt:
"Ta thích tỷ ta?"
"Mọi người đều có thể nhìn ra được."
Tô An Lâm có chút buồn nôn nói:
"Ta thừa nhận mỗi người khi còn trẻ đôi khi sẽ có tình cảm với một số người thân đặc biệt, nhưng ngươi đã trưởng thành, đều là anh em ruột thịt, thế này thật không đứng đắn."
Lý Mạnh lập tức phản bác:
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, ta và tỷ ta rất trong sáng, ta chỉ...ta chỉ là không muốn tỷ ấy xảy ra chuyện gì."
"Thật sự chỉ là tình cảm gia đình đơn thuần hả?"
"Đương nhiên rồi."
Lý Mạnh tức giận:
"Loại người gì mới có suy nghĩ như vậy? Theo ta, ngươi mới là người có suy nghĩ đặc biệt với muội muội mình. Ta không có bất kỳ suy nghĩ đặc biệt nào về tỷ tỷ ta! Nếu có, thì làm sao ta có thể bảo vệ nàng ấy, giới thiệu nam nhân cho nàng ấy?"