Chương 234 - Giải Quyết Xong Hết Rồi
“Phập!”
Tô An Lâm đâm xuyên một nhát, kéo cục thịt dư kia ra.
“Quỷ da người”
“Thanh máu: 0/12”
Thanh máu của quỷ da người khi chưa hoàn toàn ký sinh rất thấp, không có bất kỳ sức phản kháng nào. Sau khi giải quyết xong, Tô An Lâm nhìn thi thể, lấy đạo bào bên cạnh khoác lên người Thiên Thủy chân nhân.
“Tiễn ngươi đoạn đường cuối cùng.”
Vác theo thi thể, Tô An Lâm ra khỏi địa đạo. Cảnh tượng bên ngoài đã khôi phục lại, hơi thở quỷ dị u ám hoàn toàn biến mất, ảnh hưởng của âm Linh da người cũng không còn nữa. Từng con quỷ da người mất đi sự nuôi dưỡng, cuối cùng hóa thành thi thể, không nhúc nhích nữa. Lý Thi Dao và Lý Mạnh đã ở ngoài cửa, vốn dĩ Lý Mạnh muốn bỏ chạy, nhưng Lý Thi Dao thấy vứt lại Tô An Lâm để trốn thoát không tốt lắm. Mặt khác khi trước xung quanh vẫn còn không ít kẻ điều khiển quỷ da người, với tình trạng yếu ớt của họ hoàn toàn không thoát nổi, dứt khoát ở đây đợi. Thấy Tô An Lâm ra ngoài, Lý Mạnh ngạc nhiên mừng rỡ:
“Ra rồi.”
“Ừm, giải quyết hết rồi, sắp xếp thi thể lại đi.”
Lúc này Tô An Lâm để trần nửa thân trên, hết cách rồi, chỉ cần hắn dùng hết sức quần áo sẽ nổ tung. Thấy thân hình cường tráng đẹp đẽ, ánh mắt Lý Thi Dao lóe lên:
“Y phục của ngươi…”
“Ừm, ngại quá, vừa nãy đánh nhau hơi dùng sức.”
Nói đến chuyện này, Tô An Lâm cũng bất lực. Sau này ra ngoài hắn phải mang thêm một bộ, nếu không hở chút là quần áo nổ tung, không còn gì để mặc.
Hai canh giờ sau, ở ngọn núi phía sau Vân Sơn Quan, mấy ngôi mộ mới được Tô An Lâm sắp xếp chỉnh tề. Tay hắn cầm vò rượu, tưới xuống đất nói:
“Chư vị, lên đường bình an, ta đi đây, chúc mọi người kiếp sau may mắn.”
Tô An Lâm lại nói thêm vài câu. Cách đó không xa, Lý Thi Dao và Lý Mạnh đứng cạnh nhau, trong lòng cảm khái.
“Không ngờ Tô An Lâm đại ca lại trọng nghĩa khí như vậy, còn cố ý chôn cất người ta.”
Lý Mạnh lên tiếng, ánh mắt nhìn Tô An Lâm liên tục lóe lên ánh sáng khác thường. Hắn của lúc này đã dần dần khâm phục Tô An Lâm, thậm chí trong lòng còn sinh ra một suy nghĩ to gan…Lý Thi Dao khẽ gật đầu:
“Quả thật Tô tráng sĩ rất trượng nghĩa, người như vậy nếu có thể vào Lý gia chúng ta, chắc chắn sẽ là trợ lực lớn.”
“Đúng vậy, tỷ à, hay là lát nữa chúng ta nói với Tô đại ca?”
Lý Mạnh đề nghị.
“Lúc trước ta từng nhắc đến với hắn, thấy hắn có vẻ không hứng thú lắm.”
Lý Thi Dao có chút tiếc nuối:
“Người có năng lực như vậy thật sự rất khó mời, nhưng mà…”
“Nhưng mà sao? Tỷ, có phải tỷ có cách giữ Tô đại ca không?”
Lý Thi Dao nói:
“Hình như hắn hứng thú với đan dưỡng cơ thể của nhà chúng ta, hôm đó ta ở trong xe ngựa hắn còn chủ động hỏi thăm, sau này ta thấy hắn bị thương nghiêm trọng nên đã tặng hắn một viên.”
Ánh mắt Lý Mạnh bừng sáng:
“Vậy cũng bình thường thôi, trước giờ đan dưỡng cơ thể nhà chúng ta bán rất chạy, được nhiều võ giả yêu thích, hôm đó tỷ đưa cho Tô đại ca đan dưỡng cơ thể phẩm chất gì thế?”
“Chỉ là địa giai thôi, dù sao đan dưỡng cơ thể trung giai và cao giai quá quý giá.”
“Cũng phải, nhưng mà đan dưỡng cơ thể địa giai đã khiến Tô đại ca hứng thú rồi, nếu dùng đan dược trung giai thậm chí là cao giai để làm điều kiện, chắc chắn hắn sẽ đồng ý.”
Lý Thi Dao gật đầu, vén sợi tóc ở thái dương, lau mồ hôi:
“Đúng vậy, gần đây huyện Hợp Thủy của chúng ta cũng không mấy yên ổn, muội muội lại trúng tà, dù Tô An Lâm chỉ ở nhà chúng ta một khoảng thời gian cũng là trợ lực rất lớn.”
“Ừm ừm, vậy lát nữa ta sẽ thăm dò ý định của Tô đại ca.”
“Được, cố hết sức khách sáo một chút, dù hắn không muốn ngươi cũng không được ép buộc người ta, chọc giận người ta đâu đấy.”
Lý Thi Dao nhắc nhở.
“Tất nhiên rồi.”
Chuyện đã giải quyết xong, đệ tử Vân Sơn Quan đều được an táng, ngay cả hộ vệ đã chết của Lý gia cũng được chôn cất thích đáng. Hết cách rồi, đường xá xa xôi, đầu năm nay chết ở ngoài cũng đành thôi, không thể nào kéo về được. Nhiều nhất là lấy một số tín vật trên người họ. Như nhóm hộ vệ kia, trước khi ra ngoài bên người lúc nào cũng viết sẵn di ngôn, để phòng ngừa tình huống này, về sau người bên cạnh còn sống sẽ mang di ngôn trở về, giao cho người nhà của họ. Lần này Lý gia có sáu người chết, Đoạn Phi Cường chết thảm, Trương Phong cũng là đội trưởng nhưng vận may không tệ, chỉ bị thương nhẹ, bình yên vô sự. Lúc đến đông người như vậy, khi đi chỉ còn lác đác vài người, khiến tâm trạng mọi người nặng nề. Điều may mắn duy nhất là phần lớn mọi người đều ở lại dưới núi, mấy người đó đều không sao cả. Nhóm người đó đủ để vận chuyển số đồ còn lại, chỉ là muốn trở về huyện Hợp Thủy, e rằng sẽ gặp chút phiền phức. Cũng vì vậy nên tỷ đệ Lý Thi Dao mới nghĩ đến việc mời Tô An Lâm đi cùng. Lúc xuống núi, Tô An Lâm kiểm tra thanh máu của mình.