Chương 237 - Chỉ Có Một Chiếc Giường
Bên ngoài trấn Lăng Dương, chạng vạng tối, trời nổi gió lớn, từng phiến lá khô héo len lỏi cát vàng rợp trời, quét đến khiến mặt người đau rát. Tô An Lâm đánh xe ngựa, cuối cùng đã đến trấn Lăng Dương cùng đội xe Lý gia. Đây là lần thứ hai hắn đến đây, tất cả vẫn quen thuộc như vậy. Lần này qua đây, người Lý gia đều thống nhất cách nói, tuyệt đối không nhắc đến chuyện của Vân Sơn Quan. Nói với bên ngoài, mục đích chủ yếu của họ là trấn Lăng Dương, Vân Sơn Quan là gì họ đều không biết. Đội xe đến hậu viện của một khách điếm, bấy giờ mọi người xuống xe ngựa. Tô An Lâm được xếp vào một phòng, Ngọc Ngọc và Ngưu Tuệ Hồng ở bên cạnh. Ban đêm, Tô An Lâm cẩn thận lấy đan dưỡng cơ thể ra, chuẩn bị uống.
“Két...”
Đột nhiên, cửa mở ra, Lý Mạnh chen vào.
“Lý công tử…ngươi...”
Lý Mạnh mỉm cười:
“Tô đại ca, xem ra tối nay ta và ngươi phải chen chúc rồi.”
Sắc mặt Tô An Lâm quái lạ:
“Không còn phòng sao?”
“Cũng còn, vốn dĩ ta ở chung với tên Trương Phong kia, nhưng chân hắn thối quá, khiến ta không chịu nổi...”
Tô An Lâm cau mày nói:
“Nhưng phòng của ta chỉ có một chiếc giường.”
“Ta không sao, không để ý!”
“Ta để ý.”
Tô An Lâm nói.
“Ơ...vậy ta trải đệm nằm dưới đất, vẫn tốt hơn bị thối chết.”
Lý Mạnh rất biết cách tự nói chuyện, nói đoạn tự mình thu dọn, trải đệm ra. Vừa sắp xếp vừa lên tiếng:
“Tô đại ca, ta thấy ngươi muốn dùng đan dưỡng cơ thể trung phẩm phải không, ngươi đừng để ý, uống đi, thứ này lúc uống không kiêng kỵ gì cả.”
Nói thật có người nằm bên cạnh, lúc hắn luyện công cứ cảm thấy có chỗ gì đó không ổn. Tô An Lâm lại nhớ đến hầm cầu, đó mới là nơi luyện công tuyệt vời, yên tĩnh, không ai làm phiền, một vài người có nằm mơ cũng không ngờ hắn lại luyện công ở hầm câu nhỉ? May mà lần này chỉ là uống đan dưỡng cơ thể mà thôi, không cần phải đến hầm cầu. Tô An Lâm gật đầu:
“Vậy ta uống đây, ngươi nghỉ sớm đi.”
“Được.”
Lý Mạnh đã trải xong chăn đệm, nằm xuống đất, mở to mắt nhìn Tô An Lâm, ánh mắt lấp lánh.
Tô An Lâm:
“...”
“Tô đại ca, ngươi uống đi.”
Tay phải Tô An Lâm cầm đan dược, đặt ở khóe miệng, nhìn Lý Mạnh với sắc mặt kỳ lạ.
“Uống đi, mặc kệ ta, ta lớn như vậy rồi, ngươi còn lo lắng ta ngạc nhiên à?”
Ta lo lắng sao? Ta là đang ghét bỏ đấy được không hả? Chắc chắn đứa nhỏ này chưa từng trải qua xã hội hiểm ác.
“Lý Mạnh, ngươi nhìn ta như vậy, ta thấy không thoải mái lắm.”
“A, như vậy sao?”
Lý Mạnh phản ứng lại, đột nhiên vui vẻ:
“Tô đại ca, chắc không phải ngươi xấu hổ đấy chứ?”
Tô An Lâm nghiêm túc:
“Ngươi nói xem?”
“Ơ…”
Lý Mạnh không lấy được đáp án, đành phải ngoan ngoãn quay đầu đi:
“Tô đại ca, xong chưa?”
“Ta phải nghỉ ngơi rồi, ngươi cũng nghỉ sớm đi.”
Sau khi uống đan dưỡng cơ thể xong, Tô An Lâm uống nước, không để ý Lý Mạnh nữa, trực tiếp thổi tắt nến. Trong bóng tối, chỉ loáng thoáng nghe thấy tiếng gió “vù vù” ở bên ngoài. Tô An Lâm cố gắng cảm nhận tác dụng của đan dược trong cơ thể. Không thể không nói, quả thật đan dưỡng cơ thể trung phẩm này không tầm thường, chỉ mới vào bụng vài giây đã dâng lên chút nhiệt lực. Trong đầu hắn dần dần xuất hiện từng chiêu thức của thiên thủ quyền. Thanh máu trước mặt cũng đang từ từ tăng lên.
“Thanh máu +1”
“Thanh máu +1”
“Tô đại ca, công pháp của ngươi luyện thế nào vậy? Thật lợi hại, sau này có thể dạy cho ta được không?”
Lý Mạnh đột nhiên hỏi, Tô An Lâm mở mắt, thản nhiên nói:
“Cái này phải xem năng khiếu của ngươi, nói thật Lý gia ngươi nhà giàu nghiệp lớn, từ nhỏ đến lớn chắc chắn có vô số tài nguyên, trong tình huống đó mà ngươi còn luyện không tốt, ta dạy ngươi cũng vô ích.”
Lý Mạnh nghẹn lời, thở dài:
“Nói cũng phải.”
Tô An Lâm tiếp tục luyện công, Lý Mạnh lại đột nhiên lên tiếng:
“Tô đại ca, lần này ngươi cùng chúng ta đến trấn Hợp Thủy phải không?”
“Ừm.”
Tô An Lâm đáp.
“Tốt quá rồi, đúng rồi, ta có thể hỏi ngươi một chuyện không?”
“Nói đi.”
“Ngươi…ngươi thấy con người ta thế nào?”
Tô An Lâm:
“...”
Sắc mặt Tô An Lâm quái lạ:
“Ngươi muốn nói gì?”
“Ở Vân Sơn Quan, ngươi nói ta có tình cảm nam nữ với tỷ tỷ, cho nên trong lòng ngươi chắc chắn ta không bình thường phải không?”
Tô An Lâm cũng không che giấu:
“Đúng vậy, có điều ngươi cũng chỉ có một khuyết điểm đó thôi, hình như quá ỷ lại tỷ tỷ mình, những mặt khác cũng không tệ.”
Nghe lời khen của Tô An Lâm, Lý Mạnh hoàn toàn không còn buồn ngủ nữa, ngồi dậy vui mừng nói:
“Ngươi thấy những mặt khác của ta không tệ, là những mặt nào? Nói ra xem thử.”
Tô An Lâm thật sự rất muốn tung một chưởng qua đó.
“Lần sau nói tiếp, ta mệt rồi.”
“Được thôi.”
Lý Mạnh thở dài, hơi thất vọng:
“Ta biết ngươi vẫn thấy ta không đúng, để xóa bỏ hiểu lầm ta quyết định trò chuyện với ngươi về quá khứ của mình, ta tin Tô đại ca nhất định rất hứng thú.”