Chương 246 - Ngô Nam
Thấy bộ dáng này của Bạch Phi Sơn, tất cả mọi người đều sợ ngây người. Tình huống gì thế này, tại sao đại ca của Bạch bang lại khách khí như vậy?
Tô An Lâm cũng nhướng mày:
"Hả , ngươi biết ta sao?"
"Từng gặp qua một lần, có thể là huynh đài không chú ý đến ta."
Bạch Phi Sơn nói:
"Ngày hôm ấy ở Thượng Lâu Lầu, ngươi đối phó với con Bướu Thịt Quỷ kia..."
Tô An Lâm nhớ tới.
"Lần đó ngươi cũng có mặt ở đó sao?"
"Đúng thế, ta và đám thuộc hạ đang uống rượu ở lầu hai, thấy được tư thế oai hùng của huynh đài, dưới sự trợ giúp của ngươi, con Bướu Thịt Quỷ kia đã bị ngươi và đệ tử của Vân Sơn quan giải quyết, lúc ấy ta còn nói huynh đài rất lợi hại nữa."
Thân thủ lúc đó của Tô An Lâm xác thật đã khiến cho Bạch Phi Sơn kinh diễm. Hắn cũng là người luyện võ, có thể nhìn ra được thực lục của Tô An Lâm không bình thường, ít nhất cũng có tầng thứ bảy Đoán Thể, chính hắn chẳng qua chỉ là tầng thứ tám Đoán Thể thôi, nếu không phải tình huống tuyệt đối nắm chắc, thì sẽ không vô duyên vô cớ đi kết thù cùng với người khác.
"À, vậy ngươi gọi ta đến đây là có việc gì?"
Tô An Lâm hỏi.
Vốn dĩ Bạch Phi Sơn muốn hỏi xem Tô An Lâm đã đào thứ gì, nhưng mà sau khi thấy người, lại nuốt những lời đó xuống bụng.
"Huynh đài, Bạch bang ta có một đám pháp khí bị người cướp mất, mà những người đi hộ tống cùng đã chết hết toàn bộ, sáng nay ta nghe được tin tức, đám pháp khí kia đã bị người bí mật vận chuyển vào thành, người đó chính là nàng!"
Bạch Phi Sơn chỉ vào Trịnh Tú Lâm, mà nàng ta sắc mặt tái nhợt, không ngừng dập đầu:
"Bạch gia, ta không biết, cái gì cũng không biết, chẳng qua chỉ là giúp người chuyển hàng về thôi, hắn nói là đám người hộ tống hàng hóa đã bị Yêu Phong Tử giết chết hết, ta không biết gì cả."
Trịnh Tú Lâm hoàn toàn luống cuống, cảm giác cổ lành lạnh, tùy thời có thể bị giết chết.
"Bạch gia, người gọi chúng ta đi kéo hàng tên là Ngô Nam."
Trịnh Thiên Dật vội vàng nói.
"Đại ca, Ngô Nam là người của Đạo bang."
Tên đầu trọc thò qua nói nhỏ.
"Được, xem mặt mũi của vị huynh đài đây, ta sẽ không thèm so đo với các ngươi nữa, có điều, hiện tại các người mau chóng đi tìm người có ta, ta muốn biết được chỗ mà tên Ngô Nam kia đang trốn."
Bạch Phi Sơn nói.
"Dạ da!"
Trịnh Tú Lâm cảm kích đứng dậy, cùng một đám tiểu đệ chạy vội ra bên ngoài.
Đối với hành động lấy lòng của đối phương, Tô An Lâm cũng không thèm để ý tới. Vừa nãy hắn còn đang suy nghĩ có nên đại sát tứ phương một hồi, sau đó mai danh ẩn tích rời đi hay không. Chỉ là như vậy sẽ rất phiền toái, người ở đây nhiều, bốn phía lại vô cùng náo nhiệt, rất dễ phát sinh hỗn loạn.
Nếu như đối phương thức thời, vậy thì thôi đi, vừa lúc hắn cũng không muốn gây ra chuyện phiền toái không cần thiết.
"Huynh đài, chúng ta đi trước đây."
Bạch Phi Sơn ôm quyền, khách khí dẫn người rời đi.
Sau khi rời khỏi đây, tên đầu trọc có chút không phục:
"Đại ca, cứ như vậy đã đi rồi? Ta thấy tuổi tác của tên kia cũng không lớn, có thể lợi hại đến cỡ nào chứ?”
"Ngu xuẩn, hắn có thể bình tĩnh tự tin theo ngươi đi đến đây, hắn sẽ là người dễ đối phó sao?"
"Ta cảm thấy là do hắn sợ ta!"
Đầu trọc vô cùng tự tin với khí thế bá vương của mình.
"Ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Bạch Phi Sơn lắc đầu:
"Ngày ấy ta đã thấy hắn ra tay, tốc độ nhanh như tia chớp, lực lượng bá đạo, giết người giống như giết gà vậy."
"Đại ca, ta cảm thấy ngươi quá coi trọng hắn, Thạch Quyền Công của Tôn Đại Thiện ta cũng rất mạnh."
"Hừ! Đi thôi, mau đi tìm Ngô Nam."
"Không tìm thấy thì phải làm sao bây giờ? Đây là hàng hóa của Hắc Kiếm sơn trang đặt, nếu như đánh mất hàng thì chúng ta gặp phải rắc rối to."
Tôn Đại Thiện vội la lên.
"Vậy ngươi nói nên làm cái gì bây giờ? Lấy mấy đứa nhóc thối kia để đi báo cáo kết quả? Giết những kẻ đó cũng không thể tìm thấy Ngô Nam, tìm không thấy thì chúng ta cũng phải chết, còn không bằng để bọn họ đi ra ngoài hỏi thăm tin tức!"
Bạch Phi Sơn vuốt ve một viên châu ngọc ở trong tay, bình tĩnh nói:
"Buổi sáng bọn họ mới vận chuyển hàng vào trong thành, Ngô Nam không thể rời đi nhanh như vậy, nhất định là hắn đang trốn ở chỗ nào đó trong thành."
"Những đứa nhóc đó quen thuộc khu này, có lẽ có thể tìm ra manh mối."
Đây cũng là mục đích của Bạch Phi Sơn, sở dĩ hắn thả Trịnh Tú Lâm và những người khác ra, ngoại trừ chuyện kiêng kỵ Tô An Lâm, cũng còn một nguyên nhân khác nữa, đó là hắn biết giết chết những người này cũng vô dụng, nói đến cùng thì bọn họ cũng chỉ bị người khác sử dụng.
Cố chủ của bọn họ sẽ không hỏi tình huống xảy ra như thế nào, chỉ cần pháp khí, có thể thấy được pháp khí thì mọi người đều không sao cả. Nếu như không thấy được, không cần biết nhà ngươi có chuyện gì, cả nhà chết hết cũng không liên quan đến bọn họ.