Chương 251 - Nói Hươu Nói Vượn
Lý Thi Dao kỳ quái:
"Liễu chưởng quầy có chỗ nào khó xử hay sao?"
Liễu chưởng quầy giãn lông mày ra, cười nói:
"Vẫn là Lý tiểu thư hiểu biết lòng người, là như thế này, hiện tại bên ngoài có lời đồn đãi, hơn nữa còn là từ Đạo bang truyền ra."
"Bọn họ nói cái gì?"
"Hôm qua trong Đạo bang có một đống pháp khí bị mất, đồn đãi nói là thương hội Lý gia các ngươi làm..."
"Nói hươu nói vượn."
Lý Thi Dao lập tức giận dữ:
"Ai nói như thế? Ta đi tìm hắn!"
"Chỉ sợ người này các ngươi cũng không dễ đắc tội, là phó bang của Đạo bang, Tôn Đại Thiện, chính là người trước kia bị rụng tóc, bây giờ chỉ còn lại cái đầu trọc."
"Ta không quen biết hắn, hắn biết được tin tức từ chỗ nào, sao lại dám vu hãm chúng ta như vậy?"
Lý Thi Dao vội la lên.
Mà Tô An Lâm đứng bên thì ngạc nhiên. Đầu trọc... Không phải là tên hôm qua suýt nữa đánh nhau với hắn sao.
…
"Cái này ta cũng không biết, chắc hẳn là Bạch bang đang theo dõi các ngươi."
Liễu chưởng quầy bưng chén trà lên thở dài:
"Cho nên, nếu hiện tại ta mua đồ của các ngươi, nói không chừng cũng sẽ bị bọn họ để ý đến."
"Được rồi, nếu Liễu chưởng quầy ngươi đã nói như vậy, không muốn thực hiện đơn mua bán này với ta, vậy Lý Thi Dao ta chỉ có thể đổi một nhà khác thôi."
Lý Thi Dao tất nhiên là có thể nhận ra được đối phương nói như vậy là cố tình muốn ép giá! Nhng mà nàng cũng sẽ không bị mắc lừa.
Bọn họ chẳng qua chỉ bị Bạch bang nghi ngờ mà thôi, nàng cũng không tin những thương hộ khác không muốn mua bán cùng với nàng. Dù sao thì Bạch bang đúng là khó chơi thật, nhưng mà cũng không lợi hại đến nỗi có thể lũng đoạn thị trường, những thương hộ khác có thể lớn mạnh như vậy cũng không phải là dạng ăn chay.
Tô An Lâm lập tức muốn thu hồi hàng mẫu trên bàn lại, nhưng mà Liễu chưởng quầy lại đột nhiên ngăn cản tay hắn, cười tủm tỉm nói:
"Đừng nói vội chứ, ta còn có lời chưa nói hết đâu."
Lý Thi Dao mở miệng:
"Liễu chưởng quầy, nếu như ngươi muốn ép giá thì chuyện làm ăn này không cần phải nói nữa, ngươi cũng biết chất lượng dược phẩm của Lý gia chúng ta rất tốt, có rất nhiều võ giả sử dụng đồ của chúng ta."
"Hơn nữa, chúng ta đưa hàng hóa đến đây cũng chưa tính thêm tiền phí vận chuyển, những thứ đó đều phải tốn phí, mong rằng ngươi hãy hợp tác."
Bỗng nhiên, có một tên mập mạp đi từ bên ngoài vào, vạt áo đằng trước rộng mở, để lộ ra một tảng ngực lớn đầy lông đen. Tên mập mạp vừa tiến vào đã mất kiên nhẫn nói:
"Bảo ngươi bán hàng rẻ một chút thì làm sao vậy, nói cho ngươi biết, ta có một huynh đệ quen biết với Tôn Đại Thiện, nếu như chúng ta nói vài lời nói xấu về các ngươi, vậy bọn họ sẽ thật sự nghi ngờ các ngươi đấy."
Liễu chưởng quầy cười tủm tỉm nói:
"Đừng để ý tới hắn, thủ hạ của ta chỉ là người thô tâm, không biết ăn nói khéo léo! Có điều chuyện mà hắn nói cũng là sự thật, các ngươi bán giá rẻ một chút, lúc sau ta lại đi kể chuyện với Tôn Đại Thiện, nói vài câu tốt đẹp về các ngươi, vậy có phải là các ngươi không cần phải chịu nghi ngờ hay sao?"
Ông ta đang muốn uy hiếp bọn họ, nếu như không bán rẻ, vậy ông ta sẽ đi nói xấu.
Tô An Lâm nhìn tên mập mạp, mở miệng nói:
"Đã là người làm ăn buôn bán phải lấy chữ tín làm đầu, các ngươi làm như vậy, sau này còn ai dám buôn bán với các ngươi nữa?
Lý Thi Dao cũng nói:
"Lý gia bọn ta sẽ không tiếp thu loại uy hiếp như vậy."
Tô An Lâm tiếp tục nói:
"Nếu như Bạch bang thật sự hoài nghi chúng ta, vậy hạng tôm tép như các ngươi có quyền gì mà nói chứ, muốn dựa vào biện pháp này để ép chúng ta, đúng là quá ngu ngốc."
"Đừng có lắm mồm, ngươi là cái thá gì."
Tên mập mạp xô đẩy Tô An Lâm một cái, nhưng mà thân thể Tô An Lâm lại vững như là núi, không chút lay chuyển. Ngược lại, tên mập kia bị đâm lùi ra đằng sau vào bước.
"Ngươi đánh người!"
Tên mập đỏ mặt lên, tức giận hô.
"Loảng xoảng!"
Trong nháy mắt, đám võ giả ở trong viện đi tới đây, gần như là vây quanh lấy Tô An Lâm. Tên mập mạp nghiễm nhiên là đại ca ở chỗ này, hắn vặn vẹo cổ, nhíu mắt lại:
"Tiểu tử, ta thấy hình như ngươi vẫn chưa hiểu rõ tình huống thì phải?"
"Bang!"
Lý Thi Dao đập bàn một cái:
"Liễu chưởng quầy, đây là cách các ngươi làm ăn sao? Xem ra sau này chúng ta không thể cung cấp hàng hóa cho ngươi được nữa rồi."
Sắc mặt Liễu chưởng quầy trở nên khó coi, thầm mắng tiểu nương tử này đúng là ngang ngược khó nói chuyện, nếu như lần này người mang đội là tên đệ đệ Lý Mạnh kia của nàng, vậy khẳng định sẽ dễ làm hơn nhiều, tên kia nhát gan không dám nói một câu.
"Được rồi, vốn dĩ chúng ta đang bàn chuyện bình thường, mối làm ăn tốt đẹp như vậy."
Liễu chưởng quầy bỗng nhiên trở mặt, nở nụ cười:
"Có điều, tên hộ vệ này của ngươi đúng là không hiểu chuyện chút nào, còn muốn ra tay, ta thì không nói gì, nhưng mà thủ hạ của ta cũng không chịu để yên đâu."