Chương 254 - Hiểu Lầm
Nhưng mà nghe giọng nói của Tô An Lâm, có thể thấy hắn rất thành khấn.
Lúc này, Lý Thi Dao đứng ra nói chuyện giúp cho Tô An Lâm:
"Tróc Đao nhân đại ca, chúng ta người của thương hội Lý gia, xin ngươi yên tâm, chúng ta không có ác ý gì cả, chờ sau khi xử lý tốt chuyện ở chỗ này, chúng ta lại mời ngươi đi đến tửu lâu ăn cơm."
Lúc này người mù mới giãn mày ra:
"Nếu cô nương đã nói đến thế, vậy được rồi, ở chỗ đó có rượu ngon chăng?"
Lý Thi Dao cười nói:
"Ta nghĩ cái gọi là rượu ngon ở tửu lâu cũng sẽ làm Tróc Đao nhân đại ca chướng mắt, ta biết có một chỗ chuyên ủ rượu, đợi lát nữa sẽ sai người đi đến đó lấy, đảo bảo đại ca ngươi sẽ thích."
"Cô nương khách khí rồi, vậy được, ta sẽ đứng bên ngoài chờ các ngươi."
Người mù gõ gõ gậy trúc bước đi, những người đang vây xung quanh cũng không dám đứng ra ngăn cản.
Liễu chưởng quầy vội vàng sai người đi lên xem xét thương thế của người mù.
"Chưởng quầy, hắn không có việc gì, chỉ là bị lệch khớp bả vai thôi."
"Vậy đưa đến lang trung nắn xương đi."
"Được!"
Chờ ông ta bận việc xong, Tô An Lâm bỗng nhiên ngăn cản trước mặt Liễu chưởng quầy.
"Liễu chưởng quầy, chỗ này của ngươi chứa chấp tội phạm à."
Tô An Lâm cười lạnh.
Trên trán Liễu chưởng quầy chảy ra mồ hôi mỏng, vẻ mặt xấu hổ nói:
"Hiểu lầm, hiểu lầm thôi..."
"Ta không muốn nghe ngươi giải thích, dựa theo cách ngươi nói lúc nãy, nếu không..."
Tô An Lâm vốn định uy hiếp một chút, nào ngờ Liễu chưởng quầy cũng không dám rên một câu, vội vàng sai người đi lấy bạc.
Thật ra, lúc trước ông ta dám kiêu ngạo như vậy chẳng qua là có tên mập mạp đứng sau lưng ra chủ ý. Hiện tại hắn đã chết rồi, ông ta nào dám làm chuyện ngu xuẩn?
Sau nửa canh giờ, hàng hóa trên xe ngựa đã dỡ hết xuống. Lý Thi Dao thu ngân lượng, tổng cộng hai rương, cộng thêm một ít ngân phiếu, mỹ mãn sai người dọn lên trên xe ngựa.
Tô An Lâm cầm lấy năm tấm ngân phiếu của mình, rời khỏi chỗ này.
Ở chỗ cửa, người mù mặc áo vải thô màu đen đang nắm ngựa của mình, đang cầm một cái hồ lô uống. Hắn hơi động động cái mũi, cảm giác được Tô An Lâm và Lý Thi Dao đi ra đây.
"Các ngươi đã ra rồi, làm hại ta đợi nửa canh giờ."
Người mù nói.
"Ngươi không nhìn thấy gì, sao biết được là chúng ta đã ra tới?"
Tô An Lâm vui vẻ nói.
Vừa nãy lúc đi ra đây hắn đã cố tình đi nhẹ bước chân lại, chắc chắn là không có âm thanh gì, không ngờ tới đã bị người mù nhận ra.
"Tuy rằng ta không nhìn thấy gì, nhưng mà lỗ tai của ta, cái mũi của ta, đều rất nhạy bén."
Hắn chỉ chỉ cái mũi của mình:
"Trước khi ta đi truy lùng trọng phạm, sẽ ngửi mùi quần áo của tên trọng phạm đó, ghi nhớ mùi vị của hắn."
"Thì ra còn có cách truy bắt tội phạm như vậy, thật không ngờ đến."
Tô An Lâm gật đầu nói.
"Hiện tại đã không còn nữa, nên đi ăn cơm."
Lý Thi Dao đề nghị.
Tâm tình lúc này của nàng không tệ, bọn họ đã bán hết một xe hàng hóa nữa. Chuyện mà nàng hy vọng nhất lúc này là có thể nhanh chóng bán hết hàng hoàng, rời khỏi chỗ này.
Đừng nhìn bộ dáng bên ngoài của nàng rất cường thế, thật ra trong lòng lại rất lo sợ. Đi ra ngoài cửa làm ăn buôn bán, chuyện kiêng kị nhất là dừng lại quá lâu, không nói đến chuyện tiền nong chi phí cho ăn mặc đi lại, mà còn dễ dàng bị người khác theo dõi.
"Vị tiền bối này, mời."
Tô An Lâm đi ở phía trước:
"Nếu như ngươi có thể dựa vào mùi vị, vậy ta đây cũng không đỡ ngươi nữa."
"Không cần đỡ, đi thôi, ta cũng đói bụng rồi."
Hắn vỗ vỗ ngựa:
"Ông bạn già, đi thôi."
Con ngựa này của hắn không cao lớn, màu lông cũng có chút ảm đạm, chứng tỏ tuổi của con ngựa đã không nhỏ nữa. Ngựa lắc lắc đuôi, bị hắn nắm đi.
Đoàn người trực tiếp tiến vào một cái khách điếm bên cạnh.
"Chưởng quầy, chuẩn bị một gian phòng tốt nhất trên lầu."
Lý Thi Dao nói.
Người mù lại nói:
"Không cần phải đi lên trên lầu, trên lầu không có mùi người, ta không quen."
Hắn chỉ chỉ cái mũi, ý bảo muốn ở dưới lầu.
Tô An Lâm nghe xong hơi suy nghĩ, trong lòng xuất hiện một ý tưởng, hắn đi ra tìm một hộ vệ ở bên ngoài:
"Ngươi đi đến Cổ Thành tìm nhà của một quả phụ họ Điền, bảo nữ nhi và nhi tử của nàng đi tìm một cái quần áo của Ngô Nam rồi đưa tới đây, mau lên!"
Tên hộ vệ này không biết tình huống như thế nào, chỉ có thể ghi nhớ tên người cùng với địa chỉ, nhanh chóng rời đi.
"Vậy chúng ta ăn luôn ở dưới lầu đi, chưởng quầy, mang mấy món ngon lên đây."
Lý Thi Dao đi vào trong nhà.
"Đến ngay, đây là thực đơn."
"Tiểu nhị, trông coi ngựa của ta cẩn thận, cho nó uống nước ăn cỏ nữa!"
Người mù đứng ở chỗ cửa, hơi động đậy cái mũi, hướng về phía tiểu nhị vừa mới chạy ra khỏi tửu lâu nói. Cái làm cho tiểu nhị sợ ngây người, hắn còn chưa nói chuyện đâu, sao người mù này lại biết là hắn chạy ra đây vậy?