Chương 255 - Người Mù Uống Trà
Ngay sau đó, người mù lại đi qua chỗ hắn, đưa cho tiểu nhị hai mươi đồng tiền:
"Trông coi ngựa cẩn thận."
"A, được!"
"Làm sao tiền bối biết được hắn là người trong tiệm vậy?"
Tô An Lâm đi vào trong, cũng tò mò hỏi.
"Trên người hắn có mùi rượu và thức ăn, đời này cũng không thể rửa sạch được, rất dễ dàng nhận ra, hơn nữa hắn đi đường nhanh, hiển nhiên là đã quen với chuyện vội vàng đi lại để chiêu đãi khách nhân, chứ những khách nhân bình thường như ta và ngươi, làm gì phải bước nhanh như thế?"
"Có lý."
Tô An Lâm hiểu rõ, trong lòng thán phục.
Bọn họ đi vào trong, những hộ vệ khác không đi theo, đều ở bên ngoài ăn cơm cạnh xe ngựa, dù sao trong xe ngựa có rất nhiều tài vật, không thể không để tâm đến.
Sau khi ngồi vào bàn, người mù giật giật cái mũi:
"Rượu đâu?"
Hắn không ngửi thấy mùi rượu ở trên bàn, chỉ có ba cái chén nhỏ cùng với nước trà.
Lý Thi Dao cười nói:
"Ta đang sai người đi lấy, hẳn là sẽ rất nhanh."
"Được, vậy ta uống chút trà trước vậy."
Người mù nhìn về chỗ mà Tô An Lâm đang ngồi, nâng chén trà lên:
"Cho nên, ngươi muốn ta tìm người giúp ngươi?"
Xem ra lúc nãy hắn nói chuyện cùng với hộ về đã bị người mù nghe thấy được.
"Đúng thế."
"Có thể, cũng coi như là đáp lễ cho bữa cơm ngày hôm nay của các ngươi, có điều ta phải nói trước, ta không cam đoan nhất định có thể tìm thấy người được đâu."
Tô An Lâm cười nói:
"Cái này là đương nhiên, còn có một việc khác, ta muốn nhân cơ hội này thỉnh giáo tiền bối."
"Nói đi."
Người mù uống trà.
"Đừng có nói chuyện quanh co lòng vòng với ta, ta ghét nhất là những người như thế."
"Không biết hai chiêu thức mà tiền bối vừa mới sử dụng là cái gì?"
"Ta vừa mới dùng hai môn công phu!"
Người mù mở miệng nói:
"Thác Cốt Thủ, Thính Phong Đao!"
"Thác Cốt Thủ, đánh trật xương người, làm người không thể nhúc nhích. Dù sao ta cũng không phải là người thích giết chóc, đối với một số người vô tội, ta sẽ không giết bọn họ."
"Còn về Thính Phong Đao, nghe tiếng biết chỗ, đây là đao pháp gia truyền, không đáng nhắc tới."
Hắn nói lời ít mà ý nhiều, đơn giản dễ hiểu.
"Không biết tiền bối có thể dạy cho ta được không?"
Tô An Lâm cũng không vô nghĩa, trực tiếp hỏi thẳng.
…
Tô An Lâm nói xong, Hạt Tử liền cầm bình trà lên.
Không biết hắn biết miệng bình trà ở đâu kiểu gì mà lại có thể rót trà được.
Một chén trà không hề bị tràn ra một giọt nào cả, vừa vặn đầy một chén.
Lý Thi Dao cũng uống trà, tò mò nhìn Tô An Lâm.
Nàng rất khó hiểu, thực lực bây giờ của Tô An Lâm đã rất mạnh rồi, sao vẫn còn nghĩ đến việc học võ?
Phải biết người học võ không thể ham nhiều, người cái gì cũng muốn học bình thường sẽ chẳng làm nên trò trống gì.
Quả nhiên, tên mù mở miệng nói.
"Lúc ta mới đi vào tiệm thuốc liền nghe thấy ngươi và Tiết Định kia đánh nhau, trình độ võ học không kém, còn trẻ mà đã có thực lực này, chắc hẳn là thiên phú không tệ."
"Vậy ngươi nên tiếp tục luyện công phu của mình, nửa đường học môn võ khác cũng không phải là hành động sáng suốt."
Tô An Lâm mở miệng giải thích:
"Thực không dám giấu giếm, ta đã học cực kỳ thành thạo mấy công phu kia rồi, cho nên mới muốn học thêm một vài cái nữa để phòng thân."
"Ngươi đúng là tự tin."
"Người trẻ tuổi mà không tự tin thì sao có thể vào nam ra bắc?"
Tô An Lâm nói.
"Ha ha, thú vị, giống mấy huynh đệ trước kia của ta."
Tên mù cười to.
"Tiền bối, vậy ngươi..."
"Ba viên Dưỡng Thân Đan, hơn nữa phải là trung phẩm. Ta có thể dạy ngươi Thác Cốt Thủ."
Tên mù nói:
"Thính Phong Đao chính là đao pháp gia truyền, ta không truyền cho người mình chưa hiểu."
Hắn nói năng có khí phách, không hề cho bất cứ cơ hội thương lượng nào.
"Thác Cốt Thủ sao..."
Tô An Lâm gật đầu, trong lòng cảm thấy hơi đáng tiếc.
Nhưng mà môn công pháp Thác Cốt Thủ này cũng không tệ.
Dù sao học thêm một công phu cũng không sai.
"Được, ba viên Dưỡng Thân Đan."
Tô An Lâm gật đầu.
Dù sao hắn cũng đã quyết định vào Lý gia làm việc một khoảng thời gian.
Ba viên Dưỡng Thân Đan coi như là lấy trước, chắc Lý Thi Dao sẽ không nói gì.
Quả nhiên, Lý Thi Dao nói:
"Chờ lát nữa trở về nhà trọ sẽ đưa cho tiền bối."
"Được rồi được rồi."
Tên mù cười một tiếng.
"Tiểu thư, rượu tới rồi."
Một hộ vệ ôm hai vò rượu đến.
Trên thân vò rượu dán một tờ giấy đỏ hình vuông, trên đó viết hai chữ to: Tuyên Tửu.
Vừa đi vào, tên mù đã nhăn mũi, giật giật mí mắt.
"Được, cô nương này đúng là không lừa ta, lại lấy Tuyên Tửu đến, đây đúng là rượu tốt nhất nơi này!"
Hạt Tử mỉm cười, dáng vẻ y như một con sâu rượu.
Lý Thi Dao cười:
"Ta cũng không dám lừa bịp tiền bối, nếu tiền bối thích, lát nữa ta sẽ sai người lấy thêm hai vò để ngài mang đi."
Hạt Tử khoát tay:
"Không được không được, rượu có ngon thế nào đi nữa thì uống nhiều rồi cũng không còn mùi vị đó nữa, lát nữa chỉ cần rót đầy hồ lô rượu của ta là được."
"Được."