Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 256 - Họ Trần

Chương 256 - Họ Trần


Lúc này, từng món ăn cũng được mang lên.
Thịt vịt ngâm tương, một bát canh thịt, một món kho cá lớn không biết tên, cùng với bốn đĩa rau xào nhỏ.
"Tiền bối, dùng bữa đi."
Tô An Lâm cũng ăn.
"Tiền bối họ gì?"
Lý Thi Dao nói.
"Họ Trần, tên cụ thể thì... Không nhắc tới cũng được, gọi ta là Trần Hạt Tử được rồi."
"Nào có ai lại gọi là Hạt Tử?"
Lý Thi Dao nói:
"Sợ rằng không tốt lắm đâu?"
Trần Hạt Tử lắc đầu, nhấp một hớp rượu, chỉ cảm thấy chua xót cứ như rượu trong miệng cũng không còn ngon nữa.
"Tên cũng đại diện cho quá khứ, không nhắc tới cũng được, sau này ta chỉ là một tên mù, một tên mù chết mà thôi."
Giọng nói buồn bã giống như có một nỗi muộn phiền vô hình.
Tô An Lâm gật đầu, hắn có thể nhìn ra được Trần Hạt Tử cũng có một câu chuyện cũ.
Không biết vì sao mà hắn lại biến thành như vậy, không muốn đối mặt với quá khứ.
Sau đó, Tô An Lâm và Lý Thi Dao lại hỏi thăm rất nhiều.
Thật ra thì Lý Thi Dao cũng bắt đầu tò mò về một số chuyện của Tróc Đao Nhân giống như Tô An Lâm.
Rất muốn biết bình thường bọn họ bắt tội phạm như thế nào.
"Tiền bối, bây giờ ở bên ngoài có Yêu Phong Tử, đầy rẫy tà ma, các ngươi có bắt những thứ này không?"
Lý Thi Dao tò mò.
"Tà ma sao, quan phủ địa phương có nhận, đáng tiếc sau khi số lượng Yêu Phong Tử tăng lên, giá cả lại thấp, triều đình sợ có người cố ý tạo ra Yêu Phong Tử Quỷ Thi nên căn bản không có tiền thưởng gì."
"Còn về tà ma, ta không ngửi thấy mùi tà ma, cho nên không thể bắt được. Nhưng cũng không sợ."
Tô An Lâm nói:
"Nghe ý của tiền bối thì ngươi còn có thể đối phó với quỷ?"
"Có phải ngươi cảm thấy ta không nhìn thấy, cho nên rất khó đối phó với quỷ hay không?"
Trần Hạt Tử cười:
"Ta nói không có cách nào bắt được là bởi vì quỷ không nhìn thấy không sờ được, ta không có cách để lùng bắt, nhưng có thể đối phó!"
Hắn chỉ vào đôi mắt mù của mình:
"Không nhìn thấy là ưu thế của ta."
"Mong tiền bối chỉ giáo."
Tô An Lâm nghiêm mặt nói.
"Quỷ không nhìn thấy không sờ được, còn có một vài loài quỷ có thể tạo ra ảo giác, mà những thứ này căn bản là vô dụng với ta. Ta không nhìn thấy, nhưng còn nhìn rõ hơn các ngươi."
"Một con quỷ giả mạo người đứng trước mặt ta, ta sẽ lập tức biết ngay."
"Nhất là ảo giác, căn bản là vô dụng với ta."
Tô An Lâm gật đầu:
"Hóa ra là như vậy."
"Thính Phong Đao mạnh ở khả năng nghe, bất kỳ yêu ma quỷ mị nào ta cũng không sợ."
Trần Hạt Tử rất tự tin, lại uống thêm một chén rượu.
Tửu lượng của hắn rất khá, cứ uống liên tục như không hề say, hết chén này đến chén nọ.
Sau khi trò chuyện một lát, Trần Hạt Tử thở dài nói:
"Rượu đúng là tốt, chỉ là không uống say được, quá phiền."
Lúc này Tô An Lâm và Lý Thi Dao đều đã ăn xong rồi.
Trong chốc lát, hộ vệ mà Tô An Lâm phái đi ra ngoài đã trở lại, còn có một cô gái da đen đi theo phía sau, chính là Trịnh Tú Lâm.
Từ khi bị người của Bạch Bang hù dọa hôm qua, cả đêm qua nàng và tiểu đệ đều ở bên ngoài tìm Ngô Nam.
Nhưng Ngô Nam giống như biến mất vậy, không hề có chút tung tích nào.
Nàng vô cùng tuyệt vọng.
Sáng sớm hôm nay nàng mệt mỏi nằm ở nhà, ăn không ngon, không uống nước nổi, chỉ có một suy nghĩ là bảo đệ đệ và mẫu thân chạy mau.
Ai làm người đó chịu, chuyện này là do nàng gây ra, nàng sẽ tự mình chuộc tội.
Nào ngờ vừa rồi Tô An Lâm lại phái tới hộ vệ tới tìm.
Bọn họ nói lại chuyện này với nàng, nàng vô cùng khó hiểu, không biết bọn họ muốn quần áo Ngô Nam từng mặc làm gì.
Nhưng nàng cũng không dám không nghe lời Tô An Lâm, dẫu sao Tô An Lâm có thể giúp nàng.
Nàng liền đi đến nhà Ngô Nam.
Từ sau khi Ngô Nam từ lấy pháp khí đi, hắn liền mất tích, đồ đạc trong nhà cũng đã bị chuyển đi hết, không biết đã đi đâu rồi.
Nhưng vẫn còn một vài bộ quần áo chăn màn cũ rách.
Nàng vơ vét một đống lớn, bọc trong túi vác tới.
"Bịch!"
Vừa đi vào, Trịnh Tú Lâm liền quỳ xuống đất dập đầu với Tô An Lâm.
Rất nhuần nhuyễn...
"Tô gia, ngươi phải cứu ta, ta có thể chết, nhưng nương và đệ đệ ta vô tội, cầu xin ngươi..."
Trịnh Tú Lâm khóc nước mắt nước mũi tèm lem, Lý Thi Dao không ngừng cau mày nhìn.
Nhìn tiểu cô nương này có vẻ vẫn còn nhỏ tuổi, ngũ quan coi như đàng hoàng, sao lại có tính cách như đàn ông, không hề có vẻ dè dặt của con gái gì cả.
"Đứng lên đi, ta gọi ngươi tới chính là để giúp ngươi, có thể qua ải này hay không thì phải xem vận may của ngươi."
Tô An Lâm thuận miệng nói.
Hắn làm việc này cũng chỉ vì Thiên Thủy chân nhân trước khi chết cầu xin hắn chăm sóc con gái mình thôi.
Hắn không lo được việc lớn, vậy thì giúp đỡ vài chuyện nhỏ đi.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất