Chương 259 - Tại Hạ Bội Phục
Bây giờ đã tìm được pháp khí, cuối cùng hắn cũng không cần phải lo lắng gì nữa.
"Dù sao cũng tối rồi, ta còn chưa ăn cơm, nếu không đi ăn cùng nhau, ta mời.”
Tô An Lâm nói.
Hắn muốn tìm hiểu về Hắc Kiếm sơn trang thông qua Bạch Trường Sơn.
Lúc này đám người Trần Hạt Tử đã sớm rời đi.
Chỉ còn lại Bạch Trường Sơn và mấy tên thuộc hạ ở lại.
Bạch Trường Sơn cười nói:
“Được, nhưng mà ngươi từ xa tới đây, cứ để ta mời bữa cơm này đi."
Sau khi nói mấy câu khách sáo, hai người đi tới một quán ăn nhỏ gần đây.
Những huynh đệ khác đều ngồi ở bên cạnh, chỉ có Tô An Lâm và Bạch Trường Sơn ngồi với nhau.
Bạch Trường Sơn cho rằng Tô An Lâm muốn kết bạn với hắn, vừa vặn hắn cũng có ý đó.
Hắn có thể đi lại trên giang hồ không phải chỉ có mỗi sự gan dạ, mà còn dựa vào việc kết bạn.
Nếu có thể không tranh đấu với người ta thì sẽ cố gắng không làm.
"Không ngờ huynh đài lại tận tâm vì tỷ đệ Trịnh gia như vậy, còn đặc biệt mời cao thủ đến tìm người, tại hạ bội phục."
Bạch Trường Sơn vừa mở miệng đã nói lời hay.
Tô An Lâm nhìn chằm chằm hắn, bật cười.
"Không hoàn toàn là vì bọn họ, chỉ đơn giản là không muốn rước lấy phiền toái, dẫu sao quý bang phái cũng để mắt tới chúng ta, có phải không?"
Bạch Trường Sơn khó hiểu:
“Để mắt tới các ngươi?"
"Ta nghe nói các ngươi nghi ngờ thương hội Lý gia chúng ta trộm pháp khí. Còn phái người theo dõi chúng ta."
"Nghe ai nói?”
Bạch Trường Sơn cau mày:
“Ta chưa bao giờ ra lệnh như vậy."
"Tay đấm số hai của Bạch Bang, Tôn Đại Thiện."
"Sao ta lại không biết chuyện này?”
Bạch Trường Sơn nâng chén, cau mày.
"Xem ra bên trong bang phái của Bạch đại ca cũng có chút vấn đề, ta tin chắc không có lệnh của ngươi, hắn không dám làm như vậy, chắc là có những người khác bày mưu đặt kế."
"Chẳng lẽ là hắn...”
Bạch Trường Sơn nghĩ tới Trương Ma Tử.
"Nghe nói trong bang phái của ngươi có người của Hắc Kiếm sơn trang.”
Tô An Lâm hỏi.
Điều này không phải bí mật gì, người của Hắc Kiếm sơn trang cũng không phải là không thể lộ mặt.
Bạch Trường Sơn gật đầu:
“Xem ra là được Trương Ma Tử bày mưu đặt kế. Hừ, tên Tôn Đại Thiện này, cho rằng dựa vào Trương Ma Tử là có thể ngồi vào vị trí của ta, đúng là suy nghĩ hão huyền."
Mặc dù hắn không thích tranh đấu với người khác, nhưng cũng không có nghĩa là dễ bị bắt nạt.
Có thể ngồi tới vị trí hôm nay, hắn cũng có một ít thủ đoạn.
"Đây là chuyện trong nhà Bạch đại ca, một người ngoài như ta không tiện hỏi.”
Tô An Lâm hỏi tiếp:
“Nhưng mà ta rất tò mò, Hắc Kiếm sơn trang có lai lịch gì mà lại có thể khiến thuộc hạ của ngươi nghe lời bọn họ."
"Rất đơn giản, chúng ta chỉ là một nhánh nhỏ dưới trướng bọn họ ở chỗ này thôi, bình thường là do ta quản lý, có chuyện gì bọn họ sẽ phân phó ta."
"Lại nói, lần này bị mất pháp khí vẫn là do Trương Ma Tử, vốn dĩ là hắn hộ tống nhóm hàng này, không ngờ sau khi đến Vân Sơn Quan liền xảy ra chuyện này. Sau chuyện này, ta nhất định sẽ gửi thư lên tố cáo hắn."
"Ngươi không sợ hắn à?"
Bạch Trường Sơn cười:
“Ta có thể dựa lưng vào Hắc Kiếm sơn trang, như vậy ở bên trong sơn trang nhất định cũng có người của ta, ta không sợ hắn."
"Vậy thì tốt, vốn dĩ ta còn lo lắng cho Bạch đại ca."
"Được."
Sau đó hai người lại trò chuyện một lát, ăn uống no đủ xong, Tô An Lâm rời đi trước.
Nhìn bóng lưng Tô An Lâm, vẻ mặt Bạch Trường Sơn nghiêm túc lại.
"Tôn Đại Thiện, xem ra không thể giữ ngươi được nữa, dám giở trò trước mắt ta."
...
...
Buổi tối hôm đó.
Sau khi biết đã tìm được pháp khí, Trương Ma Tử thở phào nhẹ nhõm.
Nhìn Bạch Phi Sơn vận chuyển pháp khí đến, kiểm tra không có sai sót gì, hắn mới cho người rời đi.
Tâm trạng của hắn không tệ, định đi nghỉ ngơi sớm.
Vừa mới ngủ, hắn lại nằm mơ.
Nằm mơ thấy khoảng thời gian mình từng làm thổ phỉ.
Hang ổ thổ phỉ của bọn họ bị một đám quân lính phá hủy, hắn hoảng sợ chạy trốn xuống núi, vô tình gặp được Thiên Thủy chân nhân.
Khi đó Thiên Thủy chân nhân không giống như bây giờ, mà là một tiểu đạo sĩ lần đầu rời nhà tranh.
Sau đó hai người cùng nhau hợp tác, nâng đỡ lẫn nhau, hàng yêu trừ ma.
Vốn dĩ hắn muốn đi theo Thiên Thủy chân nhân vào Vân Sơn Quan học tập, nhưng sau khi biết hơn nửa số bạc mà bọn họ kiếm được đều phải nộp lên trên, hắn liền từ bỏ.
Nhưng khoảng thời gian đó bọn họ sống rất vui vẻ.
Đi theo Thiên Thủy chân nhân, bọn họ ăn uống nhậu nhẹt, vô cùng thoải mái.
Còn nhớ Thiên Thủy chân nhân từ nhỏ đã có tính cẩn thận, có một lần lấy được không ít ngân lượng, bởi vì không tiện mang theo nên Thiên Thủy chân nhân đã giấu ngân lượng vào một cái hố phân ở gần đó.
Thiên Thủy chân nhân nói chỗ thối nhất chính là chỗ an toàn nhất.
Sau khi nằm mơ xong, Trương Ma Tử bỗng nhiên mở mắt ra, bên ngoài trời đã sáng.
"Phù phù..."
Hắn hít sâu một hơi, ngồi dậy, ánh mắt lấp lánh.