Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 260 - Theo Dõi Thương Hội Lý Gia

Chương 260 - Theo Dõi Thương Hội Lý Gia


"Đậu má! Đã bao nhiêu năm rồi, ta lại quên mất thói quen này của hắn."
Hắn nhớ tới lời Tôn Đại Thiện đã nói với mình.
Một võ giả thực lực không kém đào một thứ ở hố phân nhà Trịnh Tú Lâm...
"Còn có thể tìm được nữa không?"
Hắn lập tức quát lên:
“Thẩm Hưng Châu!"
"Sư phụ!"
Giọng nói của Thẩm Hưng Châu truyền tới từ ngoài cửa.
"Nhìn chằm chằm thương hội Lý gia cho ta, khi nào bọn họ ra khỏi thành thì thông báo cho ta, ta muốn ngăn cản bọn họ."
Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng thà giết lầm chứ không thể bỏ sót!
"Vâng, sư phụ..."
...
...
"Cuối cùng cũng bán xong, buổi trưa ăn cơm xong sẽ lên đường."
Lý Thi Dao vừa về tới nhà trọ đã lập kế hoạch.
Hôm nay khá may mắn.
Hai xe ngựa hàng đã bán xong chỉ trong một buổi chiều.
Lý Thi Dao không muốn ở này quá lâu, để tránh đêm dài lắm mộng.
Tô An Lâm cũng có ý đó.
Vừa rồi Trần Hạt Tử tới, đã cho hắn ba viên trung phẩm Dưỡng Thân Đan rồi.
Trần Hạt Tử liền dạy Thác Cốt Thủ cho hắn ngay tại chỗ.
Thác Cốt Thủ không có bí kíp, cũng không có pháp quyết gì.
Chỉ cần thủ pháp và nhớ vị trí xương khớp là có thể tháo khớp xương người ta.
Trần Hạt Tử biểu diễn mấy lần ở sân sau, Tô An Lâm liền chú ý đến nhắc nhở xuất hiện trên giao diện.
“Thác Cốt Thủ (nhập môn)”
Hắn đưa ra ba ngón tay, học Trần Hạt Tử bấu vào một miếng gỗ, dùng sức đập một cái, mạt gỗ bay tứ tung.
"Đây không chỉ là Thác Cốt Thủ, mà còn là một chỉ công."
Rất nhanh Tô An Lâm đã lĩnh ngộ được sự tinh túy của Thác Cốt Thủ, hắn vừa suy nghĩ liền đâm một ngón tay về phía miếng gỗ.
"Phập!"
Tấm ván bị lún 1 cm.
"Ca, ngươi ở đây sao.”
Tô Ngọc Ngọc chạy tới:
“Đoàn xe sắp lên đường rồi."
Tô An Lâm rút ngón tay ra, búng một cái phủi bay mạt gỗ.
"Ừm, cũng đến lúc phải đi rồi."
Ra khỏi nhà trọ, đoàn xe Lý gia lên đường.
Trên đường đi, Tô An Lâm suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu để kiếm một ít giá trị kinh nghiệm.
Lấy thực lực bây giờ của hắn, hoàn toàn có thể chủ động đi săn giết, đáng tiếc loại tà ma như Yêu Phong Tử rất khó tìm.
Chẳng mấy chốc đã đi tới cửa thành, Tô An Lâm cau mày, sau lưng có không ít kẻ bám theo.
"Xem ra Bạch Trường Sơn không giải quyết được rồi."
Lúc đi tới cửa thành, Tô An Lâm bỗng nhiên nhìn thấy người quen.
Một tên đầu trọc đang châu đầu ghé tai nói chuyện với thuộc hạ, sau khi thấy Tô An Lâm liền cười lạnh một tiếng.
Tô An Lâm nhíu mày, tên đầu trọc này chính là Tôn Đại Thiện.
Ngoài ra còn có một người đàn ông mặc đồ trắng ở bên cạnh hắn.
Tay hắn cầm một thanh kiếm, sau khi được Tôn Đại Thiện nhắc nhở liền đưa mắt nhìn về phía Tô An Lâm.
Ngay sau đó, hắn sải bước đi tới.
Thanh niên này có thực lực rất mạnh, thanh máu tới 140.
Khuôn mặt tái nhợt nhìn chằm chằm Tô An Lâm, vừa đi đến đã hỏi thẳng:
“Ngươi không phải tên là Tư Thông, mà là Tô An Lâm đúng không?"
Tô An Lâm dừng lại, không hề cảm thấy bất ngờ.
Ban đầu hắn giấu tên họ là không muốn rước họa cho người Trịnh gia, nhưng về sau mọi chuyện đã phát triển đến mức mà ngay cả hắn cũng không hề dự đoán được được.
Nếu đã như vậy thì không cần giấu giếm tên họ nữa.
"Ngươi là ai?”
Tô An Lâm hỏi.
"Chắc ngươi phải biết sư đệ của ta, Mao Tố!”
Thẩm Hưng Châu nói.
Trong lòng Tô An Lâm động một cái, hắn đã biết người này là ai.
Phản đồ Thẩm Hưng Châu của Vân Sơn Quan.
"Hôm đó ở trên lầu, ngươi và Mao Tố giải quyết Nhục Lựu Quỷ, sau đó Mao Tố trở về quan có kể cho ta nghe về ngươi, ta rất tò mò, tại sao ngươi lại phải giấu tên họ? Có phải ngươi đã đào được thứ gì ở Trịnh gia không?"
Trong lòng Tô An Lâm trầm xuống:
“Ngươi muốn nói cái gì?"
"Giao thứ đào được ra, ngươi có thể rời đi, ta đảm bảo ngươi được an toàn, nếu không... Đoạn đường này có thể sẽ không yên ổn."
Chuyện lo lắng nhất vẫn xuất hiện.
Mình đã cẩn thận đi đào đồ rồi mà vẫn bị người ta để ý.
Hắn không biết vấn đề ở chỗ nào, chỉ có thể đổ tội cho xui xẻo.
Ai mà ngờ được lại gặp phải chuyện Ngô Nam trộm pháp khí chứ? Nếu không có chuyện này, sợ rằng cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện xấu như vậy.
Đương nhiên, bảo hắn giao đồ ra là điều không thể.
Thanh máu của Thẩm Hưng Châu còn không cao bằng hắn mà lại uy hiếp hắn như vậy, đúng là quá non nớt.
"Xin lỗi, không biết ngươi muốn nói gì, nhưng nếu ngươi đã nói như vậy, ta cũng chuyển lời lại, có bản lĩnh thì cứ tới tìm ta!"
Nói rồi Tô An Lâm quay đầu rời đi.
Hắn còn đang buồn vì không có giá trị kinh nghiệm, nếu ngươi muốn đưa vậy thì tới đi.
"Không biết tự lượng sức mình!"
Nhìn bóng lưng Tô An Lâm, Thẩm Hưng Châu cười nhạt.
Cũng bởi vì hắn không biết Nhân Bì âm Linh trong Vân Sơn Quan bị Tô An Lâm giết chết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất