Chương 278 - Sát Khí
Sau đó, hắn nói qua một chút về sự việc đã xảy ra.
Thật ra lúc bọn họ đi tới đây đã nghe được chuyện Lý Thi Nhu niệm Phật rồi trở nên ngu si, hiện tại Lý Mạnh nói như thế chẳng qua chỉ là bổ sung mà thôi.
Nghe vậy, Tuệ Viên đại sư một tay cầm Phật Châu, một tay dựng trước mặt:
"A di đà phật, chẳng trách ta vừa đến đây đã cảm thấy được nơi này bị âm khí tận trời bao phủ."
Kiếm Thánh ôm một thanh hắc kiếm, cũng gật đầu nói:
"Ta cũng đã thấy sát khí rồi, đáng tiếc, loại âm vật như vậy ở trước mặt Kiếm Thánh không đáng nhắc tới."
Lý Mạnh nghe vậy vừa lòng gật đầu, xem ra các cao nhân đều rất tự tin, muội muội hắn được cứu rồi!
"Chư vị, nếu đã như vậy xin làm phiền mọi người đi đến sân mà muội muội ta ở, xin mọi người cứ yên tâm, cho dù không có xuất lực thì Lý gia ta cũng không bạc đãi mọi người."
Lý Mạnh khách khí nói.
"Được, vậy đi thôi."
Ngữ khí của Diệt Tình cô nương không một gợn sóng.
Bọn họ đi vào trong đình viện, bên trong truyền ra từng đợt âm thanh niệm Phật. Sắc mặt Tuệ Viên đại sư ngưng lại, cả người giống như cứng đờ, ánh mắt trừng lớn.
"m thanh này, âm thanh này thật là thoải mái..."
"Đây mới là Phật thanh chứ..."
Sắc mặt của hắn trở nên si mê, nhanh chóng bước vào bên trong viện."
"Tuệ Viên đại sư, Tuệ Viên đại sư..."
Lý Mạnh kêu lên hai tiếng, nhưng mà Tuệ Viên đại sư lại giống như là nghe thấy được, trực tiếp bước vào nhà. Chuyện kỳ quái là, cửa phòng chỗ Lý Thi Nhu đang ở lại tự động mở ra, đón hắn vào bên trong.
Rất nhanh, bên trong lại truyền ra tiếng Tuệ Viên đại sư đang niệm Phật.
"A di đà phật..."
Tô An Lâm thấy vậy đúng là không còn gì để nói, hay lắm, còn chưa bắt đầu đối phó với tá ám mà đã mất thêm một người nữa rồi.
"Xem ra cũng không có bản lĩnh thật sự gì."
Tô An Lâm nói.
Thấy một màn như vậy, người vừa mới tự xưng là Kiếm Thánh khẩn trương đến nỗi chảy mồ hôi trán.
Tô An Lâm liếc mắt nhìn hắn một cái, không chút gợn sóng nói:
"Kiếm Thánh đại nhân, Tuệ Viên đại sư đã thất bại rồi, đến lượt ngươi đi vào thôi."
"Khụ khụ, ngực ta đột nhiên bị khó chịu, nếu không, nếu không để Diệt Tình cô nương vào trước đi? Ngươi yên tâm, nếu như ngươi có việc gì, ta nhất định sẽ vọt vào cứu ngươi đầu tiên."
Khuôn mặt của Diệt Tình tuy rằng xinh đẹp mượt mà, nhưng mà luôn làm ra vẻ mặt ai cũng thiếu tiền nàng. Nghe thấy hắn nói vậy, nàng căm tức nhìn xem:
"Cái Kiếm Thánh chó má gì chứ, ta thấy ngươi là phường gian dối lừa đảo thì đúng hơn, Lý thiếu gia, ta nghĩ các ngươi bị lừa rồi."
"Nói hươu nói vượn cái gì vậy, ta thật sự có bản lĩnh đấy."
Kiếm Thánh vội vàng nói.
Tô An Lâm đề nghị:
"Nếu như ngươi đã nói là ngươi có bản lĩnh thật, vậy không bằng ngươi bộc lộ tài năng cho chúng ta nhìn xem."
Hắn nhìn thoáng qua Giang Phi đang đứng cách đó không xa, hắn ta cũng không phản bác lại lời của hắn, ngược lại còn bình tĩnh nói thêm vào:
"Nếu như ngươi dám lừa người, chết!"
Kiếm Thánh nghe vậy lại không hề tỏ ra hoảng loạn.
"Nếu như các ngươi đã nói như thế, xem ra ta không thể hiện một chút là không được rồi, hãy nhìn đây."
Hắn rút kiếm ra, nhìn về phía mọi người cười lạnh một tiếng. Tiếp theo đó, hắn ngẩng đầu lên, giơ thanh kiếm cắm thẳng vào trong miệng mình!
Thanh kiếm rất nhanh đã bị hắn nuốt vào bên trong miệng.
Không ít hộ vệ khiếp sợ, tình huống gì thế này, nuốt kiếm?
Thế giới này có rất ít người hành tẩu giang hồ biểu diễn mãi võ, cho nên rất nhiều người chưa từng nhìn thấy lại nuốt kiếm như vậy, một đám ngạc nhiên há hốc mồm.
Sắc mặt Tô An Lâm trở nên cổ quái, nuốt kiếm, người này tới đây để biểu diễn xiếc ảo thuật hay sao?
Sau đó lại nhìn thấy hắn rút kiếm ra, vẻ mặt ngạo nghễ:
"Thế nào?"
Phanh!
Tô An Lâm giơ chân đạp cho hắn một cái, người này bị đá quỳ thẳng gối xuống dưới đất, ôm bụng thống khổ kêu rên.
Tô An Lâm lạnh nhạt:
"Không cho chút sắc mặt, ngươi còn tưởng chúng ta đúng là dễ dàng bị lừa dối như thế?"
Nói xong, Tô An Lâm nhặt kiếm lên chống thẳng xuống dưới đất, thân kiếm bị co lại một đoạn.
Lần này tất cả mọi người đã nhận ra.
"Thì ra là như thế này.
"Trời ạ, vừa nãy ta còn cảm thấy hắn rất lợi hại, không ngờ tới chỉ là giả thôi.
Sắc mặt Lý Mạnh rất khó coi:
"Dám gạt chúng ta, ngươi muốn chết đúng không!"
"Thiếu gia, giết hắn đi, những kẻ lừa đảo như vậy chết đi thì quan phủ cũng sẽ không truy cứu đâu."
Tên Kiếm Thánh kia vừa nghe vậy lập tức luồng cuống, hắn chỉ nghĩ muốn kiếm một chút bạc thôi mà, dù sao Lý gia đã nói, không cần xuất lực cũng có thể được một số tiền.
"Không cần, ta sai rồi, ta sai rồi, ta chỉ nghĩ muốn kiếm chút tiền tiêu vặt, không muốn hại người, cầu xin các ngươi buông tha cho ta."