Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 291 - Đội Ngũ Bên Bờ Sông

Chương 291 - Đội Ngũ Bên Bờ Sông


Tô An Lâm cũng kinh ngạc:
“Muội, trong nhà còn gạo mà, sao lại mua thêm?”
Hắn vừa nấu cơm, biết vẫn còn nửa thùng gạo.
Nhìn kỹ lại, muội muội còn mua rất nhiều thịt khô cùng với một ít rau củ như khoai sọ, những thứ này có thể cất giữ được lâu hơn.
“Ca, vừa rồi ta ra chợ mua đồ ăn, nghe nói thành chủ đại nhân xảy ra chuyện ở bên ngoài, hắn và cả một đội ngũ đột nhiên mất tích!”
“Bây giờ bên ngoài ai nấy đều sợ hãi, nói là sắp loạn, khắp nơi đều đang cướp đồ ăn.”
“Người nhà thành chủ đại nhân đều dẫn người đi tìm, một vài gia tộc khác cũng phái người đi.”
Tô An Lâm vừa nghe vậy liền nghĩ tới đội ngũ nhìn thấy ở bờ sông buổi chiều.
Chu Dương Kỳ dẫn một đám người đến phủ thành chủ, xem ra cũng là vì chuyện này.
Thời buổi này, thành chủ quản lý một vùng cũng coi như là vua một cõi.
Thành chủ vừa chết, rất có thể người phía dưới sẽ rục rịch, không chừng còn xảy ra hỗn loạn.
Cho nên mới có người cướp lương thực.
“Một đám người sống sờ sờ thế mà lại mất tích, tổng cộng có bao nhiêu người?”
Tô An Lâm hỏi.
“Nghe nói Liễu Dã đại nhân ra ngoài đuổi bắt một đám thổ phỉ, vốn dĩ cũng đã đánh thắng, trên đường trở về lại mất tích, tất cả mọi người đều biến mất.”
Tô An Lâm vẫn luôn cảm thấy chỉ sợ rằng đám người này đã chết rồi.
Nhưng mà nếu chết rồi thì chắc phải có thi thể, vậy thi thể đâu?
“Ừm, nên mua thêm một chút đồ.”
Tô An Lâm gật đầu.
“Mặc kệ, chúng ta vẫn phải ăn cơm, nấu cơm đi.”
“Ừm.”
...
...
Chạng vạng tối.
Trong cái sân không lớn lắm, Tô Ngọc Ngọc bày một bàn thức ăn lớn.
Tài nấu nướng của nha đầu này càng ngày càng tốt, màu sắc mùi vị đều co đủ.
Người ở bên ngoài cũng có thể ngửi được mùi thơm.
Lúc này mặt trời đã sắp xuống núi, Lý Thi Nhu tới.
Sau khi thấy dáng vẻ của nàng, Tô An Lâm suýt nữa rơi cả cằm xuống.
Chỉ thấy Lý Thi Dao đã thay một bộ váy ngắn màu trắng bằng lụa mỏng, chỉ che được bắp đùi, đầu gối lộ ra ngoài.
Trước ngực căng phồng, không ngờ được người phụ nữ này lại làm ra chuyện ngoài dự đoán như thế.
Cũng không ngờ được nàng lại thật sự mặc như vậy cho hắn nhìn.
“Tô đại ca, đây là quà ta tặng Ngọc Ngọc.”
Lý Thi Nhu gọi một tiếng, khuôn mặt đỏ bừng.
Bởi vì nàng chú ý tới Tô An Lâm đã đưa mắt nhìn ngực nàng năm lần, đùi nàng mười tám lần.
Quả nhiên là hắn thích như vậy.

Tô An Lâm nhận lấy một cái hộp ngọc từ trong tay Lý Thi Nhu, nhịn không được thầm than một tiếng. Quả nhiên, váy ngắn mãi mãi là đỉnh nhất.
Hắn thu hồi tầm mắt, tò mò hỏi:
"Đến thì đến thôi, còn mang theo lễ vật làm cái gì, đây là thứ gì vậy?"
"Chỉ là một cái vòng ngọc thôi, lúc nãy ta đi ra ngoài mua quần áo, đi ngang qua một cửa hàng châu ngọc thì nhìn thấy cái này, ta cảm thấy khá xinh đẹp nên mua cho nàng một cái."
"Đúng rồi, ta cũng mua cho Ngưu Tuệ Hồng một cái."
Lý Thi Nhu lại lấy một cái hộp trong tay áo ra.
Tô An Lâm mời nàng vào trong nhà, tùy ý nói:
"Hôm nay Tuệ Hồng và Lý Mạnh đi ra ngoài, còn chưa trở về."
"Còn chưa trở về sao, đã muộn thế này rồi."
"Đúng thế, có thể là bọn họ đang đi ăn cơm bên ngoài rồi."
Tô An Lâm nói.
Lý Thi Nhu gật đầu, chợt hít hít cái mũi, đôi mắt sáng lên:
"Thơm quá."
"Thi Nhu tỷ tỷ."
Tô Ngọc Ngọc đi ra cửa đón tiếp.
Lý Thi Nhu nói:
"Xin chào."
"Ngọc Ngọc, đây là của Lý tiểu thư mua cho muội."
Tô An Lâm đưa vòng ngọc tới, Tô Ngọc Ngọc nhận lấy nhìn thoáng qua một cái. Vòng ngọc này màu xanh trắng, tinh oánh dịch thấu, nho nhỏ xinh xắn, Tô Ngọc Ngọc vừa nhìn đã rất thích.
"Cái này đẹp quá đi mất."
Tô Ngọc Ngọc kinh ngạc:
"Cảm ơn Thi Nhu tỷ tỷ, ngươi thật là tốt."
Lý Thi Nhu nói:
"Ngươi thích là được rồi, ta chỉ sợ ngươi không thích cái này thôi."
"Không không, sao có thể không thích được chứ, ta thích lắm đấy. Thi Nhu tỷ tỷ, ngươi ngồi đi, ta đã chuẩn bị xong đồ ăn rồi."
"Những thứ này đều do ngươi nấu sao?"
Lý Thi Nhu kinh ngạc hỏi.
Trên bàn bày mười mấy món đồ ăn, không phải toàn là thịt cá, nhưng cũng rất tinh xảo ngon miệng.
Tô Ngọc Ngọc nói:
"Ngày thường ta cũng không có chuyện gì để làm, lại không có thiên phú về võ thuật, cho nên những lúc nhàm chán sẽ nghiên cứu mấy thứ đồ ăn."
Lý Thi Nhu gật đầu, cười nói:
"Thật tốt quá, ngày thường ta cũng rất thích nấu cơm."
"Vậy vừa lúc, khi nào có thời gian rảnh thì ngươi đến đây dạy ta được không, ta phát hiện ở chỗ này có rất nhiều món ngon lúc trước ta chưa từng gặp qua, ta rất muốn học."
"Được thôi, đến lúc đó ta sẽ dạy cho ngươi."
Lý Thi Nhu tự tin nói.
Nhìn thấy hai người vui vẻ trò chuyện với nhau, Tô An Lâm cảm thấy thật vui mừng, cuối cùng cùng không cần xấu hổ. Cho nên mới nói, ở trong nhà có một nữ nhân quả thật là quá tốt, náo nhiệt hơn rất nhiều.
Ba người ngồi xuống, Tô An Lâm rót cho Lý Thi Nhu một chén rượu gạo, Lý Thi Nhu cũng không có từ chối.
Lúc ăn cơm, Lý Thi Nhu lại hỏi một ít vấn đề. Tô Ngọc Ngọc cũng rất thân thiện mà nói thật ra, kể về cuộc sống lúc trước của bọn họ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất