Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 297: Rời Đi

Chương 297: Rời Đi


"Đã biết, vậy khi nào chúng ta xuất phát đây?"
"Hiện tại đi luôn, quanh Ưng Sơn có nhiều đường tiến vào, Lý gia chúng ta lựa chọn một con đường từ phía mặt đông, chỗ này cũng là nơi mà Lý Mạnh thiếu gia và Ngưu Tuệ Hồng đã đi ngang qua."
"Vậy được rồi, mau đi thôi."
Vài người thu thập đồ vật xong, tổng cộng có chín người bao gồm cả Tô An Lâm bên trong, cưỡi ngựa đi lên Ưng Sơn.
...
"Liễu tiểu thư, vừa nãy nếu ngươi không ngăn cản ta, ta nhất định sẽ khiến cho tên Tô An Lâm kia đẹp mặt."
Đi ra khỏi Lý gia, Chu Dương Kỳ nhịn không được nói.
"Ta biết, có điều hiện tại không phải là lúc để cãi nhau, ngươi nói có đúng không?"
Liễu Nhan bỗng nhiên vươn người qua, giơ tay bắt lấy cánh tay Chu Dương Kỳ.
"Thật ra ta làm vậy cũng là muốn tốt cho ngươi, người nọ dù sao cũng là môn khách cấp giáp của Lý gia."
"Cấp giáp thì như thế nào chứ, ta cũng không thua kém."
"A, đúng vậy, hiện tại chúng ta nên đi thôi."
"Đi thôi, Liễu tiểu thư ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm được Thành chủ đại nhân."
Cảm thụ hương vị dễ ngửi trên người Liễu Nhan, Chu Dương Kỳ chỉ thấy hoảng hốt một trận. Không ngờ Liễu Nhan lại chủ động ôm cánh tay hắn! Quả nhiên, hắn biết ngay là Liễu Nhan tiểu thư thích hắn.
"Cảm ơn ngươi, lúc này, ta thật sự không biết nên tin ai nữa."
Liễu Nhan gục đầu xuống, thần sắc thê lương.
Trong lòng Chu Dương Kỳ lập tức xuất hiện cảm xúc muốn bảo hộ nàng:
"Có ta ở đây rồi, ngươi yên tâm đi."
"Ngươi thật tốt…Ta…Ta biết ngay là ta không nhìn lầm người mà, vậy chúng ta đi thôi."
"Được."
Chu Dương Kỳ nhìn về phía một vị lão giả:
"Đoạn lão, chúng ta đi đây."
"Được."
Đoạn lão nói xong, nhìn theo bóng dáng của Chu Dương Kỳ, thở dài một hơi.
Thật ra lúc trước ông cũng đã ngoài sáng trong tối mà nhắc nhở Chu Dương Kỳ rồi, lần này có thể giúp đỡ một chút, nhưng không phải là giúp như thế. Bởi vì hắn gần như đã đưa hết quân tinh nhuệ trong nhà đi rồi, nhỡ đâu xảy ra chuyện gì đó, Chu gia sẽ không còn một ai.
Đáng tiếc tiểu thiếu gia nhà ông lại giống như là bị mê hoặc, hoàn toàn không thèm nghe lời khuyên của ông, ngược lại còn nói, Liễu tiểu thư đã đáng thương như vậy, hắn cần phải bảo vệ nàng cho tốt.
Tuy nói rằng, nếu như công tử có thể thành đôi với Liễu Nhan, đối với Chu gia cũng là chuyện tốt. Nhưng mà lấy hết toàn bộ lợi thế để áp lên như vậy, thật sự là quá mức nguy hiểm. Hơn nữa, ông cũng thầm cảm thấy Liễu Nhan nữ nhân này có chút không đơn giản, rất kỳ quái. Nhưng lại không thể nói rõ là có chỗ nào kỳ quái...
"Ai, hy vọng thiếu gia cát nhân tự có thiên tướng."
Đoạn lão thầm thở dài trong lòng, thời còn trẻ ông đã bị kẻ thù đuổi giết, là nhờ Chu gia giúp ông giải quyết sự tình. Từ sau khi đó, ông đã ở lại Chu gia tận tâm tận lực làm việc, cả đời không cưới vợ sinh con. Ông đã trông nom Chu Dương Kỳ từ nhỏ đến lớn, đã sớm coi Chu Dương Kỳ như là hài tử của chính mình.
...
"Ca!"
Bên dưới chân núi Ưng Sơn, Tô An Lâm ngẩng đầu lên, chú ý đến có mất con chim đại bàng lớn xẹt qua trên bầu trời. Ưng Sơn có rất nhiều vách đá cheo leo, cho nên cũng có rất nhiều chim đại bàng làm tổ ở chỗ này.
Nơi này có rất nhiều loài đại bàng, hơn nữa còn cực kỳ hung mãnh, đã xảy ra rất nhiều trường hợp chim đại bàng chủ động công kích người khác, những tiểu hài tử đi ngang qua nơi này cũng dễ dàng bị chim đại bàng ngậm đi mất.
Tô An Lâm cưỡi ngựa nhìn bốn phía, dưới chân là một mảnh đất bùn màu vàng, cũng không lớn lắm, nhưng đủ để cho hai cái xe ngựa đi song song nhau, cho nên có rất nhiều thương đội đi ngang qua.
Đi theo sau hắn gồm ba người, là thủ hầm Lý gia phân phối ch hắn, đều là quân tinh nhuệ của Lý gia, thực lực từ tầng thứ năm Đoán Thể trở lên. Trong đó có một người từng có xích mích với Tô An Lâm, tên là Hứa Lão Tam, hắn rất quen thuộc địa hình chỗ này, cho nên đã bị phân phối sang cho Tô An Lâm. Hiện tại Hứa Lão Tam đã đối xử cực kỳ khách khí với Tô An Lâm, hắn xoay người xuống ngựa, nói:
"Tô sư phụ, đường xá phía trước hẹp lại, cưỡi ngựa đi không dễ dàng, chúng ta xuống đi bộ đi."
"Được, xuống ngựa đi, buộc ngựa vào chỗ bóng râm có cỏ với nước."
Tô An Lâm gật gật đầu, xoay người xuống ngựa.
Chỗ này quạnh quẽ vắng vẻ có chút dọa người, bởi bị hắn phóng mắt nhìn lại, ngoại trừ một đám chim đại bàng trên đỉnh đầu, ở bên dưới đã không còn bất kỳ hơi thở nào của sinh vật còn sống. Đây là cảnh tượng mà hắn chưa bao giờ gặp qua.
Hứa Lão Tam chủ động nắm ngựa của Tô An Lâm sang một bên. Hai người khác lần lượt là Hứa Hữu và Triệu Lập Cường.
Hứa Hữu là cháu trai của Hứa Lão Tam, hắn bất mãn nói:
"Thúc, tên Tô An Lâm có năng lực gì, tại sao lại trở thành môn khách cấp giáp được vậy. Theo như ta thấy, ngươi còn lời hại hơn hắn nhiều."


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất