Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 298: Nghe Theo Tô An Lâm

Chương 298: Nghe Theo Tô An Lâm


Lúc trước hắn đi theo Triệu Minh ra ngoài, trở về chưa được bao lâu cho nên không biết một số chuyện Tô An Lâm đã làm.
Hứa Lão Tam vội vàng nói:
"Ngươi đừng có nói bừa, nếu như chọc phải Tô sư phụ, ta cũng không cứu được ngươi đâu."
"Thúc, hắn lợi hại như vậy sao?"
"A, hắn dám ở trước mặt mọi người mắng Chu Dương Kỳ, ngươi nói thử xem?"
"Cái gì? Chu Dương Kỳ, không phải là người gần đây hay đi chung với thiên kim tiểu thư của Thành chủ đại nhân hay sao... Sao hắn dám làm thế?"
Ở trong suy nghĩ của Hứa Hữu, Chu Dương Kỳ chẳng những có được địa vị, còn có thể leo lên thiên kim tiểu thư của Thành chủ đại nhân, nghe nói một ít con cháu đại gia tộc ở trong Liên Thành cũng phải nể mặt hắn.
Làm sao Tô An Lâm dám làm thế?
"Làm sao dám ấy hả? Còn không phải bởi vì có thực lực sao, môn khách cấp giáp không phải chỉ dựa vào khoác lác là có thể làm được đâu."
Triệu Lập Cường dắt ngựa đi một bên, nói.
"Được rồi, tóm lại một câu, nghe theo Tô An Lâm."
Hứa Lão Tam nói.
"Đã hiểu."
Ba người nhanh chóng trở lại bên cạnh Tô An Lâm, Tô An Lâm uống một ngụm nước, dẫn theo ba người đi trên đường.
Nơi này xác thật là có chút quỷ dị, một ít động vật nhỏ cũng không thấy đâu. Phải biết rằng, chỗ này là ứng rậm, cứ tĩnh mịch vắng lặng như vậy đúng là không giống như bình thường.
Hắn không nhịn được mà nghĩ đến trí thức của những người đi rừng, nếu một chỗ nào đó không có sinh mệnh, vậy nói lên rằng một là chỗ này có con động vật ăn thịt rất mạnh, không có bất kỳ loại sinh vật nào dám đến gần, hoặc là tất cả mọi sinh vật đã bị giết sạch.
"Tô sư phụ, như vậy không phải là cách, hay là chúng ta tách nha ra hành động đi?"
Triệu Lập Cường chủ động đề nghị.
Tô An Lâm xua tay nói:
"Nơi này có chút quỷ dị, không thể tách ra hành động được."
"A... Đã biết."
"A!"
Bỗng nhiên Hứa Lão Tam ngồi xổm xuống, chú ý đến trên đường có dấu chân người để lại, còn có vết xe ngựa lăn qua.
"Tô sư phụ, có phát hiện, đây là dấu ấn của xe ngựa, nhìn qua cũng rất mới, hẳn là mới xuất hiện trong vòng ba ngày nay thôi."
Hứa Lão Tam đã vào nam ra bắc nhiều năm, kinh nghiệm sinh hoạt cực kỳ phong phú, ở điểm này, Tô An Lâm cũng không bằng hắn. Tô An Lâm nhìn dấu xe ngựa trên mặt đất nói:
"Vậy chúng ta đi theo dấu vết này đi."
"Được."
Đi không được bao lâu, bỗng nhiên bọn họ phát hiện đằng trước có một cột khói đen bay lên.
"Có người đang nhóm lửa."
Hứa Lão Tam vui sướng nói:
"Con đường này chỉ có chúng ta đi tìm, vậy chắc hẳn là có người khác ở chỗ đó."
Tô An Lâm cũng không ngờ đến nhanh như vậy đã gặp được người.
"Đi, đi qua đó nhìn xem."

Đã giữa trưa, mặt trời treo cao, thời tiết nóng bức.
Có một thương đội gồm ba chiếc xe ngựa đang nghỉ ngơi ở bên lề đường. Trong đoàn thương đội này tổng cộng mới hơn hai mươi người.
"Tiểu thư, nghỉ ngơi trong chốc lát đi, các huynh đệ đã nhóm lửa, ăn chút gì đó rồi lên đường tiếp."
Dưới bóng cây, một hộ vệ dáng người khô gầy nói chuyện với Tả Từ.
Tả Từ lau mồ hôi mỏng trên trán, gật đầu nói:
"Bảo các huynh đệ nghỉ ngơi trong chốc lát đi, chú ý bốn phía, nghe nói gần đây chỗ này hay có thổ phỉ xuất hiện."
"Được, đã sắp xếp xong rồi."
Một người hộ vệ khác nói:
"Nghe nói thành chủ Liễu Dã của huyện Hợp Thủy là người ghét cái ác như kẻ thù, đám thổ phỉ cũng không dám đi cướp tiền ở chỗ này, sao bây giờ lại đột nhiên xuất hiện thổ phỉ ở đây vậy?"
"Ai mà biết được, nếu biết trước thì lần này chúng ta đã mang tho nhiều người hơn rồi."
Tả Từ than một tiếng.
Cho tới này, những nơi xung quanh huyện Hợp Thủy vẫn luôn thái bình, bởi vậy cho nên lần này đi ra ngoài, nàng cũng không dẫn theo nhiều người để tiết kiệm phí tổn . Không ngờ rằng, sau khi đi vào huyện Hợp Thủy mới nghe nói ở đây xảy ra chuyện thổ phỉ cướp bóc. Nàng gỡ túi nước ấm bên hông xuống, ngẩng đầu nhìn sắc trời phía xa xa.
"Cũng không biết là chúng ta có thể đi qua ngọn núi này trước khi trời tối hay không."
"Không xong rồi, không thấy Tiểu Thuận Tử và Yến Tử đâu hết."
Nơi xa, có một hộ vệ đột nhiên hô lên.
"Sao lại thế này?"
Tả Từ vội vàng đi qua.
"Tiểu thư, vừa nãy ta và hai người Tiểu Thuận Tử, Yến Tử đi vào trong rừng đi tiểu, một khắc trước bọn họ còn ở trước mặt ta, nhưng vừa qua đầu lại đã không thấy người đâu hết."
Hộ vệ hoảng loạn nói.
"Có phải lại bị thứ gì đó ngậm đi rồi không?"
Tả Từ vội hỏi.
"Ta không biết, có điều nếu như là dã thú gì đó, hẳn phải có động tĩnh mới đúng."
"Chẳng lẽ là do thổ phỉ làm?”
"Mặc kệ, chúng ta đi tìm trước rồi nói sau."
Hộ vệ trưởng lập tức chọn ra mười người.
"Các ngươi phân ra thành hai tổ, đi ngược lại những chỗ vừa mới đi qua để tìm người, nếu như phát hiện vết máu phải lập tức quay về báo, chúng ta nhanh chóng rời khỏi chỗ này."
"Rõ!"
Tả Từ mệt mỏi ngồi xuống, ánh mắt bỗng nhiên mất đi tiêu cự. Mệt, quá mệt mỏi. Suốt dọc đường đi này, nàng vẫn luôn trong trạng thái khẩn trương cao độ, chỉ sợ loại tình huống như vậy xảy ra. Nàng không nhịn được nhớ đến người nhà.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất