Chương 306 - Trốn Chạy
Đúng lúc này, quỷ binh âm khí đầu tiên xông tới.
Đây là một con quỷ binh giống như nông dân, trong tay giơ cao cuốc, nhe hàm răng sắc nhọn tấn công về phía Tô An Lâm.
“Giết!”
Tô An Lâm không né cũng chẳng tránh, đại đao chém thẳng về phía chính diện.
Lối đánh của hắn không có bất cứ quy luật nào nhưng lại bùng nổ một sức mạnh cực kỳ đáng sợ, hệt như một phát đạn pháo nổ vang bắn tới.
Trong nháy mắt, thanh máu của quỷ binh trước mặt đã về 0, ngay cả thanh máu của quỷ binh phía sau cũng giảm xuống ba mươi hai điểm.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Đại đao của Tô An Lâm vung lên liên tục, quỷ binh chết như ngả rạ.
Tuy rằng quỷ binh tổn thất nặng nề, nhưng thông đạo rời khỏi nơi này cũng càng ngày càng nhỏ, nếu cứ tình hình này thì họ cũng sẽ kiệt sức mà chết.
Đương nhiên, với thực lực của hắn vẫn có thể một mình chạy trốn, nhưng như thế những người còn lại sẽ chết hết!
Huống chi, âm vật lớn hơn ở phía xa còn đang đánh tới.
Tô An Lâm tê cả da đầu, cũng may đã rất gần tới thông đạo rồi, chỉ còn cách khoảng chưa đầy mấy chục mét thôi.
“Tăng tốc độ!”
Hắn nghiêm nghị hét to.
Mọi người phía sau tức khắc dốc hết sức chạy thật nhanh.
“Grao!”
Thiên quân vạn mã đằng xa đã đến cực kỳ gần.
Ngay khi họ sắp chạy trốn được thì thông đạo đột ngột...đóng lại.
“Sao lại thế được?”
Hứa Hữu sửng sốt, hoàn toàn tuyệt vọng.
Lý Mạnh thì như quả bóng xì hơi, vẻ mặt không thể nào tưởng tượng nổi:
“Vẫn không kịp, chúng ta đều phải chết, ha ha...”
Ngưu Tuệ Hồng siết chặt nắm đấm, nghiến răng ken két:
“Rõ ràng...rõ ràng đã ở ngay trước mắt rồi, sao lại không kịp được?”
Không ai trả lời nàng.
Cảm giác ấy giống như một người sắp chết khát thì phát hiện ra một cái hồ nước ở ngay trước mắt.
Nhưng ngay lúc chỉ cách có một hai mét nữa thôi, lúc sắp uống được nước rồi...thì lại bi ai phát hiện, hồ nước đó chỉ là ảo ảnh.
Cái cảm giác cho người ta hy vọng rồi đột nhiên khiến người ta tuyệt vọng, lại càng mang đến sự tuyệt vọng hơn cả lúc ban đầu.
“Sư huynh, ngươi đi một mình đi, mặc kệ chúng ta.”
Bỗng nhiên Ngưu Tuệ Hồng vỗ vai Tô An Lâm.
Tô An Lâm chém chết một con quỷ binh, quay đầu lại thì thấy Ngưu Tuệ Hồng cười nói.
“Tuệ Hồng....”
“Sư huynh, chúng ta không có cơ hội ra ngoài, nhưng ta biết ngươi có thể làm được, chẳng qua bởi vì dẫn theo chúng ta nên mới không tiện rời đi mà thôi.”
Ngưu Tuệ Hồng nở nụ cười nói tiếp:
“Đừng để ý đến chúng ta, ngươi đi đi, ta biết ngươi có thể ra được bên ngoài!”
“Tô đại ca!”
Lý Mạnh nở nụ cười còn khó coi hơn khóc:
“Vốn dĩ ta muốn giới thiệu ngươi cho tỷ của ta, tác hợp cho hai người, nhưng bây giờ không kịp nữa rồi, hức...Ta sắp chết rồi...”
“Cha! Hứa Hữu khóc lóc quay sang gọi Hứa lão tam:
“Pháp khí của ta hết dương khí rồi!”
“Ta cũng không còn, đừng sợ, kiếp sau lại làm một trang hảo hán.”
Hứa lão tam an ủi.
“Nhưng mà chết ở nơi này hồn phách cũng bị âm vật bên trong quỷ vực khống chế, làm gì có kiếp sau.”
Tô An Lâm không kìm được dội cho họ một gáo nước lạnh.
“Gì cơ?”
Hứa lão tam giật mình thảng thốt:
“Thế thì không được, chúng ta nhất định phải nghĩ cách tự cứu lấy mình!”
“Sư huynh đi đi, nhanh lên, không đi là không kịp nữa đâu.”
Ngưu Tuệ Hồng sốt ruột thúc giục.
Tô An Lâm lại nhìn chân trời phía xa, ở trung tâm của đám âm vật bỗng nhiên xuất hiện một cánh cổng màu vàng.
Chiếc cổng này trông có vẻ cổ xưa, màu đồng cổ, được chế tác từ đồng, bên trên có những đường vân kỳ dị tinh xảo, đang phát sáng lấp lánh.
“Kia là thứ gì vậy?”
Tô An Lâm kinh ngạc.
“Đó là...pháp khí, là pháp khí cấp cao!”
Hứa lão tam hiểu biết rộng, chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra.
Hắn suy nghĩ một lát lại hô lên:
“Ta nhớ ra rồi, là pháp khí của thành chủ đại nhân, pháp khí cấp bảy...Thanh đồng môn, trước kia ta đã từng thấy một lần.”
“Thanh đồng môn?”
Tô An Lâm quay qua hỏi.
“Sao thứ này lại ở đây?”
“Ta biết rồi, nhất định là thành chủ đại nhân không chết, nhưng cũng không thể nào rời khỏi nơi này, chắc là hắn nhận thấy chúng ta gặp chuyện cho nên tới hỗ trợ đấy.”
Lý Mạnh tiếp lời:
“Nghe nói, bình thường món pháp khí này của thành chủ đại nhân chỉ to bằng bàn tay thôi, nhưng khi sử dụng lại uy lực vô cùng, có thể biến hóa thành cánh cổng nhiều kích cỡ!”
“Ngoài ra, sau khi dương khí bị tiêu hao, Thanh đồng môn còn có thể tự động hấp thu dương khí, khôi phục thực lực. Sở dĩ khắp huyện Hợp Thủy chúng ta không có bao nhiêu tà ma xâm lấn, chính là bởi có Thanh đồng môn trấn áp, mới bảo vệ được chúng ta trăm năm hòa bình.”
Trong lúc họ nói chuyện, cánh cửa bằng đồng lớn đứng lơ lửng trên bầu trời, nó đi qua nơi nào, vô số âm vật ở nơi đó đồng loạt bị đánh tan.
Tô An Lâm loáng thoáng nhìn thấy, bên cạnh cánh cổng lớn bằng đồng có một nam tử cả người đẫm máu.
Nam tử nọ mặc bộ áo giáp, tóc xõa tung, trông uy nghiêm mà khí phách.