Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương này nhiều chữ nên mình lấy số TLT phù hợp hơn, nếu có vấn đề gì các bạn cứ inbox cho mình ạ.

Chương này nhiều chữ nên mình lấy số TLT phù hợp hơn, nếu có vấn đề gì các bạn cứ inbox cho mình ạ.
---
"Đánh chết thành công..."
"Tiểu thư, tiểu thư…"
Chu Hàng đau đớn hô lên, ngũ quan của hắn chợt xuất hiện một cái lỗ hổng màu đen, dường như có thể cắn nuốt hết thảy.
"Ta nhớ ra rồi, là nàng, là nàng làm, tiểu thư, ta sẽ không để ngài xảy ra chuyện!"
Chu Hàng giơ đao chém tới.
"Hứa Lão Tam, tự mình bảo vệ chính mình."
Tô An Lâm hô to, ngay sau đó cũng giơ đao lên, trong lòng vô cùng hưng phấn. Có nhiều Quỷ Thi như vậy, hắn có thể kiếm được một đợt giá trị kinh nghiệm thật lớn.
Hứa Lão Tam bị hoảng sợ:
"Tô sư phụ, chỗ này có quá nhiều..."
"Yên tâm, ta có thể đánh được năm mươi con!"
Tô An Lâm nói dứt lời, hai chân nhấn xuống, lao người về phía Chu Hàng.
Hứa Lão Tam không có cách nào, đành phải dùng pháp khí để tiếp tục ngăn cản.
"Soẹt..."
Hắn nhất thời không để ý đến, đằng sau lưng đã bị cào ra mấy vết rách da, máu tươi chảy đầm đìa, miệng vết thương phiếm đen.
"A..."
Hứa Lão Tam vội vàng quay đầu lại, dương khí từ trong gương đồng bắn ra.
"Phanh!"
Một khối thi thể bị bắn ra, lượng máu điên cuồng rớt xuống.
Hứa Lão Tam có chút tuyệt vọng, chung quanh đây có quá nhiều thi thể, nói không chừng bọn họ phải chết ở chỗ này. Nhưng khi hắn nhìn về phía Tô An Lâm, lại nhìn thấy Tô An Lâm đang xông vào giữa đám thi thể, đao của hắn giống như từng đạo tàn ảnh, mỗi một đao chém xuống đều sẽ bắn ra một dòng máu đen. Mấy cái thi thể vọt đến bên người hắn, móng vuốt sắc bén không ngừng cào lên người hắn, nhưng vừa mới chạm vào da thịt hắn thì đám móng vuốt đó đã bốc lên khói trắng.
"Thật là mạnh!"
Hứa Lão Tam nhướng mày. Lúc này hắn mới biết, Tô An Lâm nói có thể đánh năm mươi con, cũng không phải chỉ là lời nói đùa mà thôi. Người ta thật sự có thực lực như vậy.
Xoát!
Chu Hàng đột nhiên đánh về phía Tô An Lâm, hắn là người có thanh máu cao nhất ở chỗ này, đồng nghĩa với việc thực lực của hắn là mạnh nhất. Hắn cầm đao hung hăng chém xuống trên người Tô An Lâm.
"Đương!"
"Thanh máu -4.”
Không ngờ hắn ta rất mạnh, có thể lấy đi điểm máu của hắn.
"Vì tiểu thư, cần phải... Giết ngươi!"
Ngũ quan của Chu Hàng tối om, dữ tợn như ma quỷ.
"Các ngươi đã chết, đã chết đã hơn một năm rồi."
Tô An Lâm rống to lên, cầm đao trở tay lại, chém đứt tay Chu Hàng.
Phụt!
Nhìn cánh tay bị cụt chảy ra máu đen, ngũ quan của Chu Hàng cũng chảy ra máu đen theo.
"Đã chết... Đã chết."
"Nhớ tới chưa?"
Tô An Lâm chỉ mũi đao vào Chu Hàng.
"Giết!"
Hắc khí trên người Chu Hàng phun trào ra, lại một lần nữa lao về phía Tô An Lâm, lúc này đây, tuy rằng trong tay hắn không có vũ khí, nhưng mà sương mù màu đen lại giống như là a xít đậm đặc, hoa cỏ cây cối ở những nơi nó lướt qua đều bị khô héo.
"Muốn liều mạng?"
Tô An Lâm nhíu mày, cũng không dám đánh bừa, vội thúc giục pháp khí ở trong lồng ngực, kết hợp với dương khi của bản thân, không thèm đè nén mà bắn hết ra.
"Oanh!"
Toàn bộ hắc khí ở trên người Chu Hàng đã bị tiêu tán, máu đen bắn ra trên không trung. Thân hình hắn nện thật mạnh xuống trên mặt đất, dáng vẻ thảm không nỡ nhìn.
"Không ngờ lại mạnh như vậy!"
Tô An Lâm không thể tin tưởng mà nhìn đôi tay mình, vừa nãy hắn đã dùng dương khí!
Lực lượng của dương khí có hiệu quả khắc chế âm khí, nhưng mà đối với những công kích vật lý sẽ không có tác dụng mạnh như thế. Mà vừa nãy hắn lại có thể đánh hắn ta thành ra như vậy, hiển nhiên là không giống như bình thường.
"Hẳn là do hiệu quả của pháp khí thêm vào, mới có thể mang lại lực công kích mạnh như thế."
Tô An Lâm suy tư trong lòng.
Mà lúc này, Chu Hàng đã không có cách nào dựa vào xương cốt để đứng lên được, thậm chí bụng hắn đã bị đánh nổ ra, lộ ra một đống dòi bọ đang mấp máy bên trong, ruột gan phèo phổi hóa lẫn với máu đen nhánh chảy xuôi xuống đất, làm cho người buồn nôn.
Tô An Lâm tùy tay vẩy sạch thịt vụn dịch nhầy trên tay, đi về phía Chu Hàng. Trên người hắn chỉ còn lại 36 điểm máu, đã gần như sắp chết rồi.
"Ta tiễn ngươi đi một đoạn đường, miễn cho ngươi phải ở lại chỗ này chịu khổ."
Tô An Lâm bình tĩnh không một gợn sóng nói, thân hình chợt lóe lên, thân thể cường tráng xông ra ngoài. Hắn mang theo một cổ hơi thở ngang ngược, đánh bay hai cái thi thể đang xông tới.
"Oanh!"
Hắn nện một quyền lên trên đầu Chu Hàng, toàn bộ thân thể của Chu Hàng bị vỡ nát. Lượng máu về không!
Dư chấn cường đại đánh bay thi thể xung quanh, cuốn lên một tảng thịt vụn máu loãng.
"Thanh máu -34.”
“Thanh máu -45.”
“Thanh máu -23.”
“Thanh máu…”
Một chiêu này có thể so với quần công.
"Thúc, thúc..."
Bỗng nhiên, Hứa Hữu mặt đầy máu me loạng choạng bước ra từ đống đá đá vụn.
Hứa Lão Tam vừa thấy tức khắc khóc to:
"Cháu trai à, ngươi chết thảm quá, đừng sợ, ta tiễn ngươi đi một đoạn!"
Dứt lời, hắn giơ đao lên muốn chém tới.
"Thúc, thúc…Ta chưa chết, còn chưa chết mà..."
“Thúc, thúc...Ta thật sự không chết, ngươi làm gì vậy, đừng...”
Keng..keng..keng...
Hứa Hữu giơ đao, liều mạng ngăn cản Hứa lão tam tấn công.
Hứa lão tam mắng to:
“Đừng cản nữa, nói thật với ngươi, thật ra thì...Thật ra thì ta là cha ngươi! Ngươi bị chém, nhưng người đau lòng là ta! A...”
Hứa Hữu sửng sốt:
“Thúc...”
“Gọi cha!”
Cuối cùng Hứa lão tam cũng đã nói bí mật phủi đầy bụi sâu trong đáy lòng ra.
Khi đó hắn vừa mới vào võ quán, là một tên nhà nghèo, còn không dám có suy nghĩ gì với đại sư tỷ.
Nhưng lần đó đại sư tỷ và sư huynh của hắn gây gổ, tâm trạng không tốt.
Đúng lúc hắn đang tắm ở trong sân, đại sư tỷ bất ngờ xông vào, sau khi thấy hắn liền nhào lên.
Có đôi khi hạnh phúc lại đến đột nhiên như thế.
Sau đó hắn mới biết, hóa ra đại sư tỷ cố ý muốn trả thù sư huynh.
Về sau sư huynh bất ngờ chết thảm, đại sư tỷ sinh con...
“Ngươi...Ngươi...là cha ta?”
Hứa Hữu sửng sốt.
“Nói nhảm, nếu không sao ta phải cho ngươi nhiều bạc mua nhà như vậy? Lại phải cho người ta nhiều chỗ tốt để đưa ngươi vào như thế? Ngươi...”
“Nhưng ta thật sự không chết!”
“Yêu nghiệt to gan, bị ta đoán được còn dám tranh cãi!”
Đao trên tay Hứa lão tam càng lúc càng nhanh.
Tô An Lâm nhìn sang bên này, phát hiện ra không đúng.
“Hứa lão tam, có lẽ hắn không chết thật!”
Vèo..vèo..vèo...
Thanh đao sắc bén bay lượn, dừng lại cách bả vai Hứa Hữu 3cm.
Hứa Hữu quả thực không chống đỡ nổi nữa, cả người mềm nhũn quỳ xuống đất:
“Ta...Ta chết rồi!”
“Còn chưa chém vào ngươi đâu, nhưng mà ngươi thật sự không chết?”
Hứa lão tam quát lên.
Bị Tô An Lâm nhắc nhở, hắn mới kịp thu tay lại.
Lúc này hắn nhìn Hứa Hữu, phát hiện mặc dù hắn có vẻ hơi chật vật, máu me đầy mặt, nhưng dường như không giống người chết.
Nhưng hắn vẫn không dám đến gần.
“Ta thật sự không chết, sao ta lại chết được?”
Hứa Hữu hô lên.
Lúc này Tô An Lâm đã chém giết hơn ba mươi thi thể.
Những thi thể nồng nặc tử khí còn lại giống như nhận được chỉ thị nào đó, nhìn chằm chằm hắn một lát rồi biến mất hút sau một tầng sương mù.
“Lại chạy.”
Hắn nhíu mày, trở lại bên cạnh Hứa Hữu, kéo hắn lên.
Trên người Hứa Hữu có nhiệt độ cơ thể, nhưng mà để đề phòng, hắn vẫn độ một chút dương lực vào.
“Thoải...Thoải mái quá!”
Hứa Hữu thở hổn hển.
“Vẫn còn sống.”
Tô An Lâm cho ra kết luận:
“Vừa rồi ngươi đã đi đâu?”
Lúc trước Hứa Hữu nói đi tiểu, sau một cái chớp mắt đã mất tích, Tô An Lâm vốn cho rằng hắn đã chết.
Nếu không thì sẽ giống như những thi thể vừa rồi, biến thành cô hồn dã quỷ ở đây.
“Ta...Ta chỉ đi tiểu thôi, nhưng lúc vừa tiểu xuống đất, ta lại phát hiện khung cảnh trước mặt thay đổi, ta vừa đưa tay ra, liền phát hiện lại biến thành ban ngày.”
Tô An Lâm nhíu mày:
“Nói như vậy là ngươi đã đi ra ngoài, rời khỏi chỗ quỷ quái này.”
“Không biết, nhưng một lát sau, ta lại phát hiện trời tối, cảm giác đó giống như đi tới một thế giới khác vậy.”
Hứa Hữu lau máu trên mặt, cuối cùng gương mặt thật đã hiện ra được một chút.
“Sau đó ta gặp một đám người.”
Hứa Hữu nói.
“Người nào?”
“Có khoảng mười tên lính, đều cầm trường mâu, hỏi ta có thấy thành chủ đại nhân hay không, ta cho rằng bọn họ là đám người vào tìm lần này, liền nói muốn đi với bọn họ, ai mà ngờ được đang đi, một người đột nhiên đâm ta! May mà ta đeo cái này...”
Hắn vén quần áo lên, để lộ gương đồng trong quần áo.
Mặt gương đồng có một vết lõm xuống.
Hiển nhiên là bị thứ gì đó đâm vào.
“Tên lính đâm ta bị dương khí trong gương làm bỏng, sau đó cả đám lính đều nổi điên, cứ mãi đuổi giết ta, may mà có gương đồng, ta giết bốn tên binh, cuối cùng đã chạy trốn được, không ngờ lại thấy ký hiệu của chúng ta lúc trước, vì vậy ta liền dò đường chạy đến nơi này...”
“Ngươi đúng là may mắn, chắc hẳn lúc đi tiểu ngươi đã rời khỏi chỗ này trong thời gian ngắn. Sau đó lại đi vào, đám lính mà ngươi gặp chắc cũng đã sớm chết trong này giống thương đội kia rồi!”
Tô An Lâm suy đoán.
Hứa lão tam cất đao đi, không thể tưởng tượng nổi nói:
“Nhưng sao chỉ đi tiểu một lát thôi mà đã mất tích rồi?”
Tô An Lâm suy nghĩ:
“Hứa Hữu, lúc trước ngươi nói ngươi còn chưa lập gia đình đúng không?”
“Ặc...”
Hứa Hữu sửng sốt:
“Tô sư phụ, ngươi hỏi ta cái này làm gì?”
“Ngươi cứ việc trả lời là được.”
Hứa lão tam mắng.
“À à, ta vẫn chưa lập gia đình.”
“Đã ở cùng phòng với phụ nữ bao giờ chưa?”
Hứa Hữu ngượng ngùng lắc đầu.
“Vậy thì đúng rồi, đồng tử đậm đà dương khí, đây là một loại lực thuần dương đặc biệt, lúc ngươi đi tiểu có lẽ đã phá giải được chỗ này trong thời gian ngắn.”
Tô An Lâm suy đoán.
Trước đó gạo nếp cũng có thể chữa trị độc thi, cho nên hắn đã sớm suy đoán có lẽ nước tiểu đồng tử cũng có hiệu quả với loại âm vật này.
“Nhưng rốt cuộc đây là chỗ nào, tại sao lại có nhiều quỷ như vậy?”
Hứa lão tam không nghĩ ra, không tưởng tượng nổi nói.
“Tạm thời vẫn chưa biết, nhưng ta biết đại khái tiếp theo phải làm gì.”
Tô An Lâm nhắm mắt lại, bên tai vô cùng rõ ràng.
“Nắm lấy sợi dây của ta rồi theo sát ta, nhớ kỹ, cho dù nhìn thấy cái gì cũng phải nói với ta, nếu không tự gánh lấy hậu quả.”
Hứa lão tam và Hứa Hữu vội nắm chặt lấy sợi dây buộc ngang hông Tô An Lâm, đi theo phía sau,.
Hắn vừa đi, năng lực cảm giác xung quanh vô cùng mạnh.
Hứa Hữu thấy vậy, không nhịn được hỏi:
“Tô sư phụ, ngươi nhắm mắt lại là sẽ không bị những thứ ở bên cạnh ảnh hưởng sao?”
“Ừm, ta học được từ một người mù.”
Hứa lão tam vội nói:
“Vậy ta cũng thử một chút.”
Hắn nhắm mắt lại, nhưng chỉ cảm thấy xung quanh vẫn toàn âm khí âm trầm như trước, không có chút tác dụng nào.
Đừng bảo là học cách Tô An Lâm cảm nhận, ngay cả đi lại bình thường còn không ổn.
“Không được, Tô sư phụ, ngươi làm kiểu gì vậy?”
“Ta cũng không làm được.”
Hứa Hữu thất vọng mở mắt ra.
“Các ngươi cũng không được sao?”
Tô An Lâm cau mày:
“Vậy chỉ sợ không phải là do các ngươi, mà là do ta.”
“Có ý gì?”
Tô An Lâm nói:
“Rất đơn giản, ta có thể làm được điều này là vì thực lực của ta, các ngươi quá yếu, cho nên dù nhắm mắt lại vẫn sẽ chịu ảnh hưởng.”
Hắn suy nghĩ về sự khác nhau giữa mình và hai người.
Mình có nội lực mạnh mẽ, tu luyện nhiều công pháp, cũng đã đạt tới cảnh giới đại sư và tông sư.
Dựa vào cảnh giới mạnh mẽ đó, năng lực cảm giác với mọi thứ xung quanh của hắn đã đạt tới cấp bậc cực kỳ kinh khủng.
Điều này khiến hắn cho dù có nhắm mắt lại thì ngũ giác vẫn mạnh mẽ như cũ, thậm chí hắn còn có thể thông qua loại cảm giác này để cảm nhận vị trí lá rụng trên nền cỏ dưới chân.
Đây chính là sự khác nhau giữa hắn và người khác.
Dĩ nhiên, nguyên nhân khác là vì tà ma ở đây rất mạnh, mới khiến cho dù Hứa lão tam có nhắm mắt lại cũng vô dụng.
Nếu là âm vật bình thường thì có lẽ hắn sẽ làm được.
Tất cả những điều này đều là Tô An Lâm suy đoán, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Vì bên tai bỗng nhiên truyền đến tiếng chém giết.
Âm thanh đó phát ra từ ngọn núi cao xa xa ngay phía trước.
Trong lòng Tô An Lâm động một cái:
“Các ngươi có nghe được tiếng gì không?”
“Không.”
“Xung quanh rất yên tỉnh.”
Tô An Lâm nói:
“Vậy xem ra chỉ có một mình ta nghe được.”
“Tô sư phụ, ngươi nghe được cái gì?”
Hứa lão tam liền vội hỏi.
Tô An Lâm nói:
“Có tiếng chém giết, có người đang đánh nhau ở phía trước, thính giác của các ngươi bị ngăn cản, cho nên không nghe được.”
“Nhưng tại sao chúng ta lại nghe được tiếng ngươi nói?”
Hứa lão tam tò mò.
“Đó là vì chúng ta đứng quá gần nhau, cho nên không ngăn cản được, nhưng một khí tách ra giống như lúc trước, chỉ sợ cũng sẽ chịu ảnh hưởng.”
Tô An Lâm suy đoán trong lòng, tiếp tục nói:
“Cho dù như thế nào, chúng ta cứ đi qua nhìn một chút, bên kia đang đánh nhau, chắc chắn là có người cũng gặp quỷ như chúng ta!”
Hứa Hữu kinh hoàng:
“Đi qua đó không sao chứ, sức mạnh của gương đồng trên người ta đã tiêu hao hơn nửa.”
“Ta thì cảm thấy không ít, nhưng nếu cứ tiêu hao như vậy lại không được, một khi dương khí trong gương đồng hết, chúng ta căn bản không còn cách gì ngăn cản bất kỳ âm vật nào nữa.”
Hứa lão tam vội nói.
Võ giả không thể đối phó với quỷ, chỉ có thể dựa vào pháp khí.
Không có pháp khí chẳng khác gì dê con đợi làm thịt.
Võ giả có mạnh đi nữa cũng phải nuốt hận dưới tay đám quỷ.
Tô An Lâm trầm giọng:
“Có một con quỷ đang ẩn nấp thì cũng vô dụng, sẽ chỉ khiến đám quỷ tấn công thôi, huống chi chúng ta còn phải tìm cách ra ngoài, cho nên phải chủ động đánh ra!”
Vừa nói, hắn vừa nhắm mắt nhìn bầu trời trống không.
Trên bầu trời loáng thoáng truyền tới tiếng chim ưng đích kêu to.
Khi ngũ giác bị chịu ảnh hưởng, vừa rồi hắn còn không nhìn thấy một con chim ưng nào.
Mà bây giờ nhắm mắt lại còn có thể nghe thấy tiếng ưng.
Cùng lúc đó, tiếng chiến đấu phía đối diện càng ngày càng gần.
“Keng keng keng keng!”
“Giết...”
“Hả? Là giọng của Chu Dương Kỳ!”
Trong lòng Tô An Lâm động một cái.
Nghe giọng nói của hắn thì có vẻ trình hình đã rất xấu, dương khí bên kia yếu ớt, chứng tỏ lực lượng pháp khí của bọn họ cũng đã gần tiêu hao hết rồi.
Vì bên đó đánh nhau kịch liệt, ba người Tô An Lâm vừa tới gần, ảo cảnh dần dần biến mất.
Hứa lão tam và Hứa Hữu lập tức thấy cảnh tượng xảy ra trước mặt.
“Là Chu Dương Kỳ và môn khách số một của Chu gia, Đoàn Vô Nhai!”
Hứa lão tam quen biết nhiều người, liếc mắt liền nhận ra Đoàn lão.
Thấy người quen, hắn không có bất kỳ vẻ mừng rỡ nào, sắc mặt lại đột nhiên trầm xuống.
“Chết…đều chết hết rồi!”
Hứa lão tam nuốt nước miếng một cái.
Ở đây chỉ còn lại mỗi Chu Dương Kỳ và Đoàn Vô Nhai gãy một cánh tay.
Hộ vệ thuộc hạ của bọn họ đều đã biến thành Quỷ Thi không cảm xúc, đang chém giết bọn họ!
Đoàn Vô Nhai chắn trước mặt Chu Dương Kỳ, chém giết với một đám thi thể không trọn vẹn.
Rất nhiều gương đồng trước ngực hắn đã sớm mất hết ánh sáng, lại còn có vết nứt, một ít dương khí cuối cùng cũng đã biến mất.
Có quá nhiều Quỷ Thi.
Vây quanh Đoàn Vô Nhai là vô số binh thi mặc áo giáp.
Vừa rồi lúc đối phó với binh thi Tô An Lâm đã phát hiện đám binh thi này đều mặc áo giáp, lực phòng ngự kinh người.
“Thiếu gia, đi mau!”
Đoàn lão gầm thét, hắn đã là nỏ hết đà, liền đẩy Chu Dương Kỳ ra.
Sau đó hắn cầm kiếm, căm tức nhìn một đám Quỷ Thi.
“Thiếu gia, nhớ kỹ, đừng tin người đàn bà kia nữa...”
Đoàn lão vọt ra chém một kiếm, nhưng rất nhanh đã bị Quỷ Thi nhấn chìm.
Mấy cái móng nhọn đâm thủng ngực hắn, máu tươi đầm đìa.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất