Chương 310 - Thanh Đồng Môn
Một nam tử hô to:
“Ngươi nói hươu nói vượn, cha ta thực lực cao cường, còn có pháp khí Thanh đồng môn trợ trận, hắn làm sao có thể chết được?”
Người vửa lên tiếng là một nam tử vóc dáng cao lớn, trông hơi hao hao giống Liễu Dã.
“Đệ, đừng xúc động.”
Liễu Nhan cau mày.
Tô An Lâm đoán có lẽ đây là con trai của Liễu Dã.
Hắn thở dài nói:
“Ta không nói bừa, không tin ngươi có thể hỏi Lý Mạnh công tử, Hứa lão tam và những người khác. Lúc chúng ta gặp thành chủ đại nhân thì một nửa khuôn mặt hắn đã bị quỷ độc ăn mòn rồi, phải dựa vào Thanh đồng môn mới miễn cưỡng duy trì được.”
“Vậy vì sao cha ta lại giữ ngươi lại, hắn nói gì với ngươi?”
Liễu Nhan vội hỏi.
Tô An Lâm nói:
“Chuyện này có thể có liên quan đến Âm Tông, ngoài ra, tà vật ở nơi này là quỷ vực thi đoàn, năng lượng rất mạnh, chúng ta phải chuẩn bị chiến đấu trường kỳ.”
Một số người của gia tộc trở nên hỗn loạn.
“Lần đầu tiên ta nghe nói tới quỷ vực thi đoàn đấy.”
“Ta đã từng nghe rồi, hình như cấp bậc thấp nhất cũng phải tà vật cấp tám.”
“Cấp tám! Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ, Liễu Dã đại nhân đã chết, Thanh đồng môn cũng không còn, huyện Hợp Thủy này không giữ được rồi.”
Rất nhiều người bắt đầu bàn lùi.
Cũng chẳng trách được, đối mặt với loại quỷ vực thế này, có ai mà không lo lắng.
“Cha ta còn nói gì nữa không?”
Dường như Liễu Nhan không quan tâm đến mấy chuyện này lắm, lại tiếp tục hỏi.
“Không nói gì nữa.”
Tô An Lâm đáp.
Bỗng nhiên, Liễu Thanh - đệ đệ của Liễu Nhan tức giận chỉ vào Tô An Lâm chất vấn:
“Chắc chắn cha ta còn đặn dò chuyện khác nhưng ngươi cố ý không nói.”
Tô An Lâm cười:
“Vậy ngươi nghĩ hắn đã nói những gì?”
Trước khi chết Liễu Dã đã dặn đi dặn lại hắn rằng đừng nói chuyện Thanh đồng môn với bất cứ ai.
Vì hắn hoài nghi, bên trong Liễu gia đã có người của Âm Tông ẩn nấp từ lâu.
Cho nên, đương nhiên hắn sẽ không thành thật khai báo điều gì hết.
Bởi đến cả Liễu Dã còn không tin tưởng con cái của mình được thì làm sao hắn có thể tin tưởng Liễu Nhan và Liễu Thanh?
“Thanh đồng môn của cha ta thì sao?”
Liễu Thanh lại hỏi.
Liễu Nhan cũng hùa theo:
“Thanh đồng môn rất quan trọng. Tô An Lâm, nếu ngươi có tung tích của Thanh đồng môn thì hãy nói cho chúng ta biết, Liễu gia ta sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”
Tô An Lâm nhún vai:
“Xin lỗi, lúc ở trong quỷ vực ta nhìn thấy Thanh đồng môn ngã xuống cùng với thành chủ đại nhân. Hình như lúc ấy năng lượng của Thanh đồng môn cũng hết mất rồi.”
“Cái gì, thông đồng môn, không còn, không còn nữa....”
Trong mắt Liễu Thanh đầy vẻ khiếp sợ, không thể nào tin nổi.
“Cho nên...rất xin lỗi.”
Tô An Lâm quay lại, gật đầu với đám người Lý Mạnh:
“Trong đó không còn người sống nữa rồi, đi thôi.”
“Liễu tiểu thư, vậy chúng ta cáo từ trước đây.”
Lý Mạnh ôm quyền chào.
Triệu Minh ở bên cạnh cũng vỗ vai Tô An Lâm bảo:
“Đi thôi.”
Nhìn bóng lưng Tô An Lâm, Liễu Nhan khẽ nhíu mày:
“Thanh đồng môn không còn nữa ư, tiểu tử này lừa ta!”
“Tỷ, chúng ta cũng là do phụ thân đưa ra ngoài, nhưng vì sao...vì sao hắn không nói với chúng ta mà lại đi nói cho một người ngoài như Tô An Lâm!”
Liễu Thanh đi tới trước mặt nàng, vẻ mặt ghen tị:
“Bây giờ Thanh đồng môn không còn nữa, không còn nữa rồi kìa.”
“Ta biết, nhưng có cách nào đây, ngươi nói xem?”
Liễu Nhan lạnh lùng xoay người lên ngựa:
“Quay về đã rồi bàn bạc kỹ hơn!”
…
Tin tức về quỷ vực thi đoàn xuất hiện, sau đó nhanh chóng lan ra khắp huyện Hợp Thủy.
Không chỉ võ giả của các gia tộc thế lực lớn biết, mà hiện tại kể cả người bình thường cũng biết.
Trong phút chốc, dân tình hoang mang.
Chỉ sau một đêm, lương thực và dầu mỡ trên thị trường đã được bán sạch bách.
Đường phố vốn náo nhiệt giờ đây cũng vắng lặng không một bóng người, rất nhiều người có năng lực đã thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Có người còn tranh thủ lúc đêm khuya rời đi từ sớm.
Thoáng cái đã đến ngày hôm sau.
Sáng sớm hôm đó, trong đại sảnh Lý gia, Tô An Lâm kể cho mọi người nghe một số chuyện trong quỷ vực.
Ngoại trừ chuyện Liễu Dã dặn dò ra, những chuyện khác trên cơ bản hắn đều kể tường tận hết một lượt.
“Nhóm thương đội mua lá trà nhà chúng ta là Tả gia, một hộ lớn trong thôn! Nhập hàng lá trà nhà chúng ta đã năm năm, năm ngoái Tả Từ - thiên kim Tả gia dẫn theo hộ vệ Chu Hàng của nàng tới, sau khi kéo một lô hàng rời đi thì biến mất không thấy đâu.”
“Sau đó Tả gia còn phái người tới tìm, tiếc là không thu hoạch được gì, từ đó trở đi cũng không thấy người Tả gia đến nữa.”
“Đợt đầu năm ta nghe nói Tả gia đã hoàn toàn lụi bại, cửa hàng đất đai trong nhà đều bị mấy đứa con ở đó bán đi lấy tiền, hình như là tách hộ.”
Trên bục cao, Lí Trường Quý tuôn một tràng.
Tô An Lâm gật đầu:
“Thế thì đúng rồi, Tả Từ dẫn theo đội ngũ chết ở quỷ vực thi đoàn. Như vậy tính ra quỷ vực thi đoàn xuất hiện ở nơi đó từ một năm trước. Nhưng tại sao đến bây giờ mới bùng phát?”