Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 309 - Lại Có Người Xuống Núi

Chương 309 - Lại Có Người Xuống Núi


“Ta hiểu rồi, ta sẽ tới thôn Thượng Dã một mình.”
“Nhớ kỹ trong vòng mười ngày nhất định phải tới nơi. Nếu không, đến lúc thi đoàn nơi này khôi phục rồi sẽ khó mà đối phó nổi! Đi đi!”
Hắn đứng dậy, rút Thanh đồng môn sau lưng ra.
Cánh cửa bằng đồng xoay tròn táp về phía bên cạnh.
“Òanh!”
Sau tiếng nổ lớn, một không gian khổng lồ bị đập ra.
“Giờ ta ban cho ngươi pháp quyết khống chế Thanh đồng môn, có thể điều khiển nó phóng to thu nhỏ. Nhớ là đừng để lộ vật này ra trước mặt kẻ nào, tránh rước họa sát thân cho ngươi.”
Liễu Dã vừa dứt lời, Ngũ tự chân quyết đã được rót vào trong tai Tô An Lâm.
Ngũ tự chân quyết thực sự rất đơn giản: Nhỏ, nhỏ, nhỏ, nhỏ, nhỏ!
Nếu muốn nó to ra thì nhẩm: To, to, to, to, to!
Tuy rằng ngũ tự chân quyết rất đơn giản, nhưng đơn giản mà hiệu quả, cũng dễ nhớ.
Lúc niệm chân quyết thì truyền dương khí vào bên trong là sẽ khởi động được.
Đáng tiếc Liễu Dã không nói làm thế nào để sử dụng thứ này.
Tô An Lâm đoán chừng, muốn điều khiển thứ này cũng phải có khẩu quyết đặc thù nữa.
“Đi!”
Liễu Dã hét lớn, cả người hắn một lần nữa bị âm vật nhấn chìm, chỉ còn lại cái đầu lộ ra ngoài.
Vị trí thối rữa trên mặt hắn càng lúc càng nhiều, cuối cùng chỉ còn lại một bên khóe mắt là giữ được chút tỉnh tảo.
“Tiểu huynh đệ, huyện Hợp Thủy trông cậy vào ngươi!”
“Đại nhân, tạm biệt!”
Tô An Lâm ôm quyền, quay đầu rời đi.
Người như thế, hắn tôn trọng.
Tô An Lâm thầm nhủ trong lòng, nhất định phải hoàn thành lời dặn dò của Liễu Dã, tìm được sư đệ Vương Tồn Thủy của hắn.
Cứu huyện Hợp Thủy!
......
Xoẹt!
Khi Tô An Lâm mở mắt ra lần nữa thì phát hiện mình đang ở trên một sườn núi đầy nắng.
Xung quanh là đồng cỏ xanh um tươi tốt, rất ấm áp dễ chịu.
Tuy nhiên có khí tức âm lãnh ở ngay phía sau đang lan về phía hắn.
Lúc này Tô An Lâm mới hiểu được vì sao lúc trước Liễu Dã lại nói sau khi ra ngoài hãy chạy về phía nam.
Khí tức âm lãnh này hẳn là quỷ vực của thi đoàn.
Một khi bị nó nuốt chửng lần nữa, sẽ lại tiến vào trong quỷ vực này, rất khó đi ra.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, xác định phương hướng một chút rồi chạy đi.
Hắn chú ý thấy ở phía xa loáng thoáng có bóng người, mà còn không chỉ một người.
Ngưu Tuệ Hồng và Lý Mạnh đang đứng cùng một chỗ, bên cạnh là đám người Lý gia.
Ngoài ra, mọi người trong phủ thành chủ do Liễu Nhan cầm đầu cùng các thế lực đại gia tộc cũng ở đây.
Không biết đám người này đang ở đó chờ cái gì mà đều nhìn lên trên núi.
Một số người chú ý thấy Tô An Lâm xuống núi, đều nhướng mày.
“Lại có người xuống núi.”
“Hình như là Tô An Lâm.”
“Lý Mạnh, vừa rồi ngươi nói cha ta đưa các ngươi ra ngoài trước, để Tô An Lâm một mình ở đó?”
Liễu Nhan bỗng lên tiếng hỏi Lý Mạnh.
Vừa rồi lúc Lý Mạnh và Ngưu Tuệ Hồng vừa tới đã thuật lại đại khái sự việc.
Cho nên nhóm người này chờ ở đây, cho rằng Tô An Lâm cũng sẽ đi ra.
Quả nhiên Tô An Lâm ra rồi.
Lý Mạnh ôm quyền đáp lại Liễu Nhan:
“Đúng vậy.”
“Ngươi có biết cha ta nói gì không?”
“Xin lỗi, chúng ta cũng không biết, nhưng mà chắc là dặn dò một số chuyện.”
“Hẳn là thành chủ đại nhân nhìn ra Tô đại ca thực lực mạnh mẽ, cho rằng tỷ lệ sống sốt của hắn cao hơn một chút, cho nên mới làm thế.”
Lý Mạnh đã kể hết mọi chuyện hai năm rõ mười rồi.
Hắn không giấu diếm gì, bởi hắn nghĩ dù sao nữ tử Liễu Nhan này cũng là con gái của thành chủ đại nhân. Bọn họ là người một nhà, hắn không cần phải giấu diếm.
“Biết rồi, chờ Tô An Lâm tới, ta sẽ hỏi hắn vậy.”
Liễu Nhan gật đầu.
Một lát sau, Tô An Lâm đã đi đến chỗ họ.
Sau trận chiến này, kể cả hắn cũng rất mất sức, cho nên hắn vừa đi vừa lấy thịt khô đã chuẩn bị sẵn trong ngực ra ăn.
“Chúng ta đã đi vào được bao lâu rồi?”
Tô An Lâm vừa đi tới đã lập tức hỏi người bên Lý gia.
“Chúng ta vào ba ngày, hiện tại là ngày thứ ba!”
Liễu Nhan bỗng lên tiếng trả lời.
Tô An Lâm nhìn lại, khẽ gật đầu:
“Đa tạ đã cho biết.”
Tô An Lâm không biết nhiều về Liễu Nhan này, nhưng có cảm giác người phụ nữ này không đơn giản.
Vì trước khi chết Chu Dương Kỳ đã nói phải cẩn thận Liễu Nhan...
Điều này chứng tỏ, hẳn là Chu Dương Kỳ đã chịu tổn thất gì đó bởi Liễu Nhan, hơn nữa còn là tổn thất rất lớn.
Tô An Lâm đang định đi, ai ngờ Liễu Nhan bỗng nhiên gọi hắn lại:
“Khoan đã.”
“Có việc gì không?”
“Ta nghe Lý Mạnh công tử nhà ngươi nói, vừa rồi cha ta đã giữ ngươi lại, hắn nói gì với ngươi vậy, cha ta thế nào rồi?”
Liễu Nhan hỏi.
Tô An Lâm đáp:
“Hắn chết rồi.”
“Chết rồi...”
Tất cả mọi người đều giật mình, đám đông tức khắc xôn xao.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất