Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 311 - Rời Đi

Chương 311 - Rời Đi


Triệu Minh cầm đao, vẻ mặt nghiêm nghị:
“Bình thường khi âm vật xuất hiện ở nơi nào đó, nếu đã bộc phát thì sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ biết, nhưng sao quỷ vực thi đoàn này lại như vậy được nhỉ?”
“Trước khi chết thành chủ đại nhân có nói, sau lưng quỷ vực thi đoàn này có kẻ khống chế, là do Âm Tông gây ra.”
Tô An Lâm trả lời.
“Ừm, lần này phiền toái rồi đây, một cái quỷ vực thi đoàn đã khiến người ta đau đầu, lại còn thêm Âm Tông nữa.”
Lý Trường Quý thở dài thườn thượt:
“Xem ra mấy ngày tới chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi nơi này thôi, nếu không sẽ không đi được nữa.”
Tô An Lâm gật đầu, hắn cũng tán thành phương án rời đi.
Tuy rằng hắn cũng chuẩn bị ra khỏi thành đi tìm Vương Tồn Thủy đến đối phó với quỷ vực thi đoàn, nhưng lỡ như không tìm thấy thì sao?
Hay lỡ như quỷ vực tiến hóa quá nhanh, lúc Vương Tồn Thủy tới thì quỷ vực đã không còn đối phó được nữa thì làm thế nào?
Chuyện này có quá nhiều biến số, cho nên tốt nhất người thường nên rời đi trước đã rồi tính.
“Gia chủ, hiện tại mọi người trong thành đang hoảng loạn, tất cả mọi người đều đang chuẩn bị rời đi, chúng ta ở lại đây cũng không giải quyết được gì, có thể cho một bộ phận gia quyến rút lui trước để phòng ngừa bất trắc.”
Triệu Minh đề nghị.
“Nói cũng phải, vậy trước tiên sắp xếp cho phụ nữ, người già và trẻ em rút lui trước đi.”
Nhóm người thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định để Triệu Minh dẫn đội, đưa tất cả phụ nữ và trẻ em của Lý gia cùng một số vợ con của hộ vệ đến nhà tổ Lý gia trước.
Thực ra nơi Lý gia làm nên cơ nghiệp là ở nông thôn, sau đó cả nhà mới chuyển đến huyện Hợp Thủy.
Nhưng bên nhà tổ cũng không bị vứt bỏ, vì dù sao nơi đó cũng có cả ngàn mẫu ruộng tốt, còn có ao hồ núi lớn, cũng là một khoản tài sản không hề nhỏ.
Mỗi năm mùa hè đến, không ít tộc nhân của Lý gia đều về nông thôn tránh nóng.
Thảo luận xong, Triệu Minh đi xuống trước.
Lúc này Tô An Lâm mới nói:
“Lý lão gia, ta chuẩn bị rời thành mấy ngày, ra ngoài làm chút việc.”
Một hộ vệ nhướng mày:
“Sao Tô sư phụ lại muốn đi vào thời điểm then chốt thế này?”
“Đúng đấy, thực lực của ngươi cao siêu, hiện tại chính là lúc cần ngươi trợ giúp.”
Những người này đều cho rằng, Tô An Lâm muốn rời đi vào thời điểm này là do sợ hãi nên muốn bỏ trốn.
“Mọi người cứ yên tâm, ta đi ra ngoài là để mời một người tới đây hỗ trợ, có lẽ người này có cách đối phó với quỷ vật.”
Tô An Lâm giải thích.
“Vậy muội muội ngươi thì phải làm sao?”
“Tất nhiên là nàng vẫn ở lại nơi này, ta đi đường không tiện chăm sóc, đành nhờ Lý Thi Dao tiểu thư trông nom giúp.”
Tô An Lâm nhìn về phía Lý Thi Dao, khẽ gật đầu.
Nghe thấy Tô An Lâm không dẫn muội muội đi cùng, một số người thở phào nhẹ nhõm.
Dù sao Tô An Lâm cũng còn một muội muội ở đây, họ nghĩ hắn sẽ không bỏ mặc mà đi nên đều rất yên tâm.
Lý Thi Dao gật đầu đáp lại:
“Yên tâm, ta sẽ chăm sóc Ngọc Ngọc cẩn thận. Nhưng mà ngươi định ra ngoài một mình à, có cần chuẩn bị cho ngươi thêm một ít nhân thủ hay không?”
“Không cần đâu, nhiều người lại đâm ra phức tạp.”
“Được rồi, vậy nếu cần giúp đỡ gì ngươi cứ nói với ta.”
Lý Thi Dao lại nói.
“Được, vậy ta đi chuẩn bị một ít vật tư trước đây.”
Lí Trường Quý quay sang dặn dò Hứa lão tam và mấy hộ vệ:
“Đi cùng Tô sư phụ ra ngoài mua sắm, đồ đạc mua về cứ tính cho ta.”
“Vâng!”
Lý Trường Quý nhận lệnh.
Tô An Lâm ra khỏi cửa thì hướng về phía chợ.
Hiện nay, gạo và các mặt hàng khác đều rất khan hiếm, nhưng một vài vật tư đắt đỏ thì vẫn còn.
Hắn định mua một ít thịt khô để mang theo ăn trên đường.
Nhân tiện mua thêm một bộ áo giáp nữa.
Hộ giáp trên người hắn đã bị hỏng hóc nghiêm trọng trong quỷ vực thi đoàn lần này rồi, không thể nào dùng được nữa.
Còn phải đi xem pháp khí.
Pháp khí Lý gia đưa cho cũng đã cạn kiệt hết dương khí lúc ở trong quỷ vực.
Căn cứ theo lời giải thích của sư phụ Triệu Minh thì pháp khí này tuy rằng quý giá, nhưng cũng là đồ chỉ dùng một lần, cho nên cần mua thêm một cái khác mang theo, đề phòng bất trắc.
Hắn đã thấy được uy lực mạnh mẽ của pháp khí nên cũng đánh giá rất cao loại vũ khí pháp khí này.
Nghĩ như thế, hắn kìm lòng không đặng vân vê cánh cổng nhỏ bằng đồng trong ngực.
Cánh cửa nhỏ này chính là pháp khí Thanh đồng môn.
Dương khí của pháp khí này đã cạn kiệt, nhưng về mặt lý thuyết, thứ này có thể bổ sung dương khí để tiếp tục sử dụng.
Chỉ tiếc là hắn không biết làm thế nào để bổ sung lại, muốn dùng cũng dùng không được.
Giờ món pháp khí lợi hại này ở trong tay hắn cũng chỉ là một khối sắt vụn mà thôi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất