Chương 312 - Sắp Xếp Người Tìm Kiếm
Lúc ra ngoài Lí Trường Quý đã nói, mua đồ gì Lý gia hắn cũng sẽ đứng ra trả tiền.
Tô An Lâm cũng chẳng khách sáo, hắn đi dạo một vòng quanh chợ nông sản, mua rất nhiều thịt, đều là thịt rắn hoa ban thượng phẩm.
Chỉ riêng thịt đã tiêu tốn khoảng hai ngàn lượng.
Hứa lão tam và đám hộ vệ nhìn mà khóe mắt giật giật.
“Hứa đại ca, Tô sư phụ này tiêu hết nhiều bạc như thế, liệu lúc về có khó ăn nói với lão gia không?”
“Đúng đấy, tuy lão gia nói cứ tính cho hắn, nhưng ngần này thì nhiều quá rồi đó.”
“Tô sư phụ mua như vậy chẳng phải là coi tiền của người khác như rác hay sao.”
Hứa lão tam cũng lẩm bẩm trong lòng.
Có điều sau chuyến đi quỷ vực lần này, hắn đã biết Tô An Lâm có bản lĩnh thật sự.
Hơn nữa bản lĩnh của hắn còn không thua gì sư phụ Triệu Minh.
Nghĩ thế hắn bèn xua tay nói:
“Không phải lo đâu, chúng ta cứ làm việc theo lệnh của lão gia là được.”
Tô An Lâm đi đằng trước loáng thoáng nghe được lời bàn tán phía sau, thầm cảm thấy buồn cười.
Họ nào có biết, hắn mua những thứ này tuy tiêu tốn nhiều bạc, nhưng chắc chắn sẽ mang lại lợi ích cho Lý gia.
Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần mời được Vương Tồn Thủy, giải quyết tà vật, thì tài sản của Lý gia ở huyện Hợp Thủy cũng được an toàn.
“Cũng hòm hòm rồi, giờ tới chợ pháp khí xem sao.”
Tô An Lâm phủi tay, đi ra khỏi chợ nông sản.
“Tô sư phụ của Lý gia, mua nhiều đồ như vậy, xem ra là chuẩn bị đi xa hả, không biết là ngươi muốn đi đâu?”
Đúng lúc này có tiếng nữ tử với giọng điệu quái gở truyền đến.
Tô An Lâm ngước mắt nhìn sang thấy mấy tráng hán mặc đồ khỏe khoắn cùng một thiếu nữ khuôn mặt trái xoan có vài phần tư sắc đi tới.
Nữ tử này dáng người không tệ, có khí chất của người phụ nữ trưởng thành, vẻ ngoài rất xinh đẹp.
Đáng tiếc, vừa nhìn đã thấy người tới không có ý tốt, vừa đụng mặt đã căm giận nhìn Tô An Lâm.
Tô An Lâm nhìn kỹ, cảm thấy thiếu nữ này có nét giống người nào đó, tiếc là trong chốc lát hắn không nghĩ ra ngay được.
“Ngươi là ai, tìm ta có việc gì không?”
Tô An Lâm hỏi.
Hứa lão tam phía sau vội vàng bước lên, thì thầm vào tai hắn:
“Tô sư phụ, đây là thiên kim Chu gia, Chu Dương Lệ tiểu thư. Ta nghe nói, lần này Chu Dương Kỳ chết ở trong quỷ vực, không có trở ra, Chu gia đã tổn thất không ít người. Nhóm mạnh nhất đều chết cả rồi, có điều họ vẫn muốn sắp xếp người vào trong đó tìm.”
Tô An Lâm hiểu rồi.
Thì ra là tỷ tỷ của tên bám gái Chu Dương Kỳ, chẳng trách lại ngờ ngợ như đã từng gặp nhau, thì ra là vì có vẻ ngoài trông giống Chu Dương Kỳ.
Nhưng nàng cản hắn lại làm gì?
“Ta là Chu Dương Lệ, người của Chu gia, chắc ngươi biết đệ đệ Chu Dương Kỳ của ta chứ.”
Chu Dương Lệ nói.
“Ừ ta biết, từng gặp mặt hai lần, có chút mâu thuẫn với hắn, nhưng đều là chuyện đã qua, ta không để bụng.”
Tô An Lâm thản nhiên đáp, ngay sau đó lại nhíu mày:
“Ngươi hùng hùng hổ hổ tới tìm ta, không phải là vì mấy chuyện này nên muốn tìm ta gây phiền toái đấy chứ? Ta nói trước nhé, đệ đệ ngươi chết ở trong quỷ vực.”
Ánh mắt Chu Dương Lệ thâm thúy, lạnh lùng nói:
“Quả nhiên ngươi biết hắn chết như thế nào.”
“Đệ đệ ngươi đi vào quỷ vực không trở ra, thế thì nhất định là chết ở trong đó rồi, có vấn đề gì à?”
“Tất nhiên là có, ta nghe nói là ngươi đã giết chết đệ đệ ta, có đúng không?”
Chu Dương Lệ vừa đi vừa nói tiếp:
“Đệ đệ ta mang theo hai món pháp khí gương đồng, bên cạnh lại có vô số cao thủ đi theo bảo vệ, hắn sẽ không vô duyên vô cớ xảy ra chuyện, nhưng nếu như có kẻ bên cạnh đánh lén thì chưa chắc.”
“Lối suy nghĩ mới lạ đấy, ngươi rất có năng khiếu viết tiểu thuyết, đáng tiếc tất cả chỉ suy đoán của ngươi mà thôi.”
Tô An Lâm nhún vai.
“Không, chuyện này là có người nói cho ta biết, rằng ngươi đã động thủ với đệ đệ ta.”
Tô An Lâm mắng thẳng mặt:
“Đầu óc ngươi có bệnh à, ai nói với ngươi như thế?”
Nói xong, hắn theo bản năng nhìn về phía Hứa lão tam ở bên cạnh.
Ngày đó ở trong quỷ vực, lúc Chu Dương Kỳ chết, bên cạnh hắn chỉ có hai người là Hứa lão tam và Hứa Hữu.
Nhưng cho dù có hai người này thì họ cũng sẽ không nói bậy, hơn nữa, Chu Dương Kỳ đúng là chết trong tay đám âm vật.
Hắn vốn định bổ một đao để lấy điểm kinh nghiệm, tiếc là không kịp.
“Lại còn ngụy biện. Tô An Lâm, ta vốn tưởng rằng thực lực của ngươi cường hãn, là một người dũng cảm dám gánh vác, không ngờ… Ta nhổ vào.”
Đến giờ phút này Tô An Lâm mới biết thế nào là oan hơn cả Đậu Nga.
Hắn chẳng buồn giải thích nữa, vì hắn không thể chứng minh bất cứ điều gì.
Bảo Hứa lão tam và Hứa Hữu làm chứng ư? Nhưng hai người này đều là người của Lý gia, chắc chắn người ta cũng chẳng tin.
“Chu tiểu thư, lúc Chu Dương Kỳ công tử chết, ta cũng có mặt ở hiện trường. Ta có thể chắc chắn là hắn bị âm vật giết chết.”
Hứa lão tam trịnh trọng nói.