Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 52 - Ba Lượng Bạc

Chương 52 - Ba Lượng Bạc


“Đừng lạy nữa, ta có việc muốn nhờ cậu, chúng ta mới tới đây, cậu có quen thuộc khu vực này hay không?”
Tô An Lâm hỏi.
"Ta quen thuộc, hai vị đại nhân là muốn đi đâu?"
“Chợ đồ cũ.”
Tô An Lâm nói.
Lý Sinh đã không ở đây trong nhiều năm và mọi thứ thì đã thay đổi rất nhiều, vì vậy sẽ tốt hơn nếu có một người dân địa phương dẫn đường.
"Ta biết nó ở đâu, ta sẽ dẫn các ngài đến đó."
Cậu bé rất vui vì có việc làm.
“Chúng ta đang tìm một người thư sinh, hắn thường bán sách ở chợ đồ cũ này”
Lý Sinh nhắc nhở.
Cậu bé ngay lập tức biết đó là ai, nói:
"Phạm thư sinh, ta biết hắn, ta lập tức dẫn các ngài đi."
"Đừng nóng vội, hai ngươi cứ từ từ ăn no đi rồi tính sau."
Cậu bé gật đầu, và bắt đầu nhai ngấu nghiến bánh bao cùng với muội muội của mình.
Một lúc sau, cậu bé dắt theo muội muội và hai người họ đi ra khỏi hẻm nhỏ.
Trên đường đi, cậu bé nói rằng tên của cậu là Tiểu La Bặc và tên muội muội của cậu là Tiểu Bạch Thái.
Cả hai không biết chính mình bao nhiêu tuổi, vì phụ mẫu của họ đã qua đời từ khi họ chỉ mới biết chuyện mà thôi. Hai người lớn lên là dựa vào việc ăn rau dại và đồ của người khác bỏ đi.
“Lúc trước huynh muội ta từng sống trong một ngôi làng, nơi đó có rất nhiều rau dại, nhưng gần đây trong làng có một số người đã chết, những người đó bỗng nhiên biến đổi thành thứ rất đáng sợ, nên chúng ta đã chạy trốn đến đây.”
Tiểu La Bặc nhớ lại, tiếp tục nói:
"Những người đó chết rồi nhưng lại sống lại."
Tiểu Bạch Thái nói:
"Bây giờ những người chết mà sống lại đó cũng có ở trong thành."
“Trong thành cũng có rồi?”
Tô An Lâm dừng bước chân lại một chút, nói:
“Các ngươi thấy sao?”
Tiểu Bạch Thái rụt rè nói:
"Lần trước ở quầy thuốc Thành Đông, muội và ca ca từng thấy người chết chạy ra khỏi đó, sau đó người chết đã biến mất."
Tô An Lâm và Lý Sinh liếc nhìn nhau.
Nếu có Yêu Phong Tử xuất hiện trong thành thì vấn đề này sẽ rất là nghiêm trọng.
Điều đó cho thấy rất có khả năng có nguồn lây nhiễm trong thành, một khi căn bệnh lây lan, toàn bộ huyện Lâm Nghiễm có thể sẽ không giữ được.
Mặc dù bây giờ trong thành không có vấn đề gì xảy ra, bởi vì bây giờ đang là ban ngày. Loại quỷ thi này không thể đi ra nơi có ánh sáng nên ban ngày chúng sẽ trốn ở trong góc tối. Nhưng khi đêm xuống, chúng sẽ đi ra ngoài tìm kiếm hơi thở của người sống.
Họ đi được một lúc thì dòng người rõ ràng trở nên đông đúc hơn. Trên con đường phía trước có rất nhiều quầy hàng rong bán đủ các thứ đồ vật. Có rất nhiều áo bông và quần áo, giày dép. Có đồ chơi cũ, búp bê vải, búp bê gỗ. Ngoài ra còn có cả đống vũ khí cũ.
Trong đó, vũ khí cũ là có nhiều người đang đứng xem nhất. Bởi vì rất nhiều người đã sớm có ý định rời đi nơi đây, nếu muốn rời đi thì nhất định phải có vũ khí tốt ở trong tay.
Mua một cái vũ khí mới rất đắt, vì vậy vũ khí cũ là lựa chọn tốt nhất của một số người nghèo.
"Mọi ngươi đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ, quán chủ Hùng Sư võ quán sử dụng đại đao này chỉ cần chém một đao là có thể giết chết ngay một Yêu Phong Tử."
Nhiều người nghe thấy tiếng rao liền đi ngay qua để xem đao.
Tô An Lâm cũng nhìn lướt qua quầy hàng, hắn thấy đại đao thì to rộng đấy nhưng rõ ràng là đã bị xoắn cong lại.
"Một bộ áo giáp trúc đây, đao chặt lên cũng không sao, bán ba lượng bạc đây."
"Phật Châu trừ tà vừa mới khai quật được đây, mọi người mau đến xem nào, là pháp khí của một vị cao tăng đắc đạo đó."
"Đây không phải là phật châu của Tuệ Căn đại sư trong truyền thuyết sao? Đây là thứ đồ tốt, sau này ta sẽ treo nó ở trong nhà để xua đuổi tà ma, đồ tốt đó, ta mua nó."
Một hòa thượng bước đến gian hàng này rồi nói.
"Ngươi cái con lừa trọc này, xem ra ngươi cũng có chút ánh mắt đấy, nhìn ra đây là thứ đồ tốt, vậy ta bán nó cho ngươi với giá mười lượng bạc."
"Không hề đắt chút nào, ta lập tức về nhà để lấy bạc, ngươi không được bán nó cho người khác đâu đó."
"Chắc chắn rồi."
Chờ hòa thượng vừa đi xa, người bán hàng rong ngay lập tức kéo lấy cánh tay của Tô An Lâm rồi nói:
"Tiểu huynh đệ, ngươi nhìn xem, hòa thượng kia vừa mới nói đây là đồ tốt đấy."
Tô An Lâm nhìn người bán hàng rong xấu xí đứng bên cạnh, trong lòng hắn cười khẩy.
Với kỹ năng diễn xuất kém như vậy, người bán hàng rong vẫn còn muốn lừa dối hắn sao. Hắn nhưng là người được chọn để nối nghiệp buôn bán và đã nhận được chín năm giáo dục bắt buộc đấy.
“Thôi quên đi, hòa thượng vừa rồi nói là về nhà để lấy bạc, nên ta cũng không muốn đoạt đồ mà người khác yêu thích đâu.”
Tô An Lâm thẳng thắn nói.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất