Chương 53 - Bạn Bè
Người bán hàng rong vội nói:
"Cuộc sống bây giờ khó khăn như vậy, ai mà tin lời họ nói chứ, hơn nữa các hòa thượng đều rất nghèo, ta đoán rằng hắn ta sẽ không có đủ bạc để mua đâu. Thôi ta bán rẻ cho ngươi đó, chủ yếu là do bây giờ ta có việc gấp đó là ta phải đưa vợ con đi sớm.”
"Thôi được rồi, ta không có hứng thú đối với cái này."
Tô An Lâm quay đầu nhìn về nơi khác.
"Bán nàng dâu đây, mọi người đến xem một chút đi, nàng có thể làm việc nhà, có thể làm ruộng, rất là hiểu chuyện."
Cách đó không xa, vang lên tiếng một người đàn ông đang rao bán một người phụ nữ.
"Thời buổi loạn lạc này..."
Tô An Lâm thở dài.
Hắn quay đầu nhìn lại thì thấy Lý Sinh đã đi tới quầy hàng bán áo giáp trúc từ lúc nào rồi, hắn đang cùng chủ quầy tranh cãi đến mặt đỏ tía tai, mong rằng đối phương có thể bán áo giáp trúc rẻ hơn một chút cho hắn.
Tô An Lâm quay đầu lại và cũng chú ý tới một đồ vật, hắn đi đến một quầy hàng trước mặt, tay hắn chạm vào một cây đao lớn có ánh bạc lấp lánh.
Thân đao rộng hơn một chút so với con dao hiện tại của hắn và phần đầu của cây đao này cũng dài hơn.
"Tiểu huynh đệ, ngươi sáng mắt thật đấy, cây đao này đã từng chém chết Yêu Phong Tử đó, ngươi nhìn vết máu còn dính trên đó là biết."
Chủ quầy hàng tinh thần hưng phấn đi đến bên cạnh Tô An Lâm, tay hắn ta vừa chỉ vào vết đỏ thẫm trên thân đao vừa giới thiệu.
Tay Tô An Lâm cầm cây đao lên và vung vẩy nó hai lần, nó hơi nhẹ một chút. Nhưng độ sắc bén rất tốt, tốt hơn nhiều so với con dao cũ của hắn.
"Bao nhiêu bạc?"
"Khà..khà..."
Chủ quầy nhìn quần áo mà Tô An Lâm đang mặc trên người, trong đầu hắn đang nghĩ cách làm sao để làm thịt Tô An Lâm.
"Nghĩ kỹ rồi nói cái giá đi, nếu giá quá đắt thì ta mua không nổi đâu, dù sao ta cũng có một con dao rồi."
Tô An Lâm vừa nói vừa vỗ vỗ con dao đang buộc ở bắp chân phải của hắn.
Chủ quầy vội nói:
"Hai mươi lượng, ta bán cho ngươi giá hai mươi lượng, cây đao này nếu là đồ mới thì ít nhất giá của nó cũng phải ba mươi lượng bạc."
Tô An Lâm lắc đầu:
"Quá rẻ, ta cảm thấy cây đao này có thể bán với giá một trăm lượng bạc."
“Một...một trăm lượng.”
Chủ quầy nhếch miệng lên đầy vui vẻ.
Đêm qua hắn nằm mơ thấy hắn phát tài, chẳng lẽ giấc mơ của hắn sắp trở thành hiện thực rồi sao?
"Vị đại nhân này, ngài nói thật không, ngài không có đùa giỡn với ta chứ?"
Tô An Lâm nghiêm túc nói:
"Là ngươi nói đùa với ta trước, cho nên ta mới nói đùa lại với ngươi, như vậy xem ra là ngươi không thành thật rồi, thôi ta đi."
"Này này, đại nhân, chuyện gì cũng từ từ, như vậy đi, ta bán nó với giá mười lượng bạc, giá thật sự đấy, là mười lượng."
Trong lòng của người bán hàng rong trở nên gấp gáp, hắn ta dự tính chuẩn bị rời đi nơi đây cho nên quyết định bán phá giá cây đao này.
Tô An Lâm chỉ chỉ phía trước:
"Quầy hàng bán đao phía trước kia, cùng với ngươi bán mặt hàng giống nhau, mà họ bán giá chỉ có ba lượng thôi."
"Cây đao đó không thể nào mà so sánh với cây đao của ta được đâu. Được rồi, ta sẽ cho ngươi thêm một con dao găm nữa, coi như là kết giao một người bạn đi."
Tô An Lâm sắc mặt bình tĩnh nói:
"Ta không thích dùng bạc để kết bạn, như vậy đi, ngươi đừng coi ta là bạn bè, ngươi xem có thể bán giá rẻ hơn được bao nhiêu nữa."
Vẻ mặt người chủ quầy trở nên xấu hổ, người này trông còn trẻ như vậy nhưng không ngờ thật là biết cách để nói chuyện.
“Không thể rẻ hơn được sao?”
Tô An Lâm cười nói:
“Xem ra bạn bè của ngươi cũng không đáng giá bao nhiêu bạc.”
"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng trêu đùa ta, nói thật, cây đao này là có người để ở chỗ của ta nhờ bán dùm, thật sự là không thể bán rẻ hơn được đâu."
"Được rồi!"
Tô An Lâm nói:
"Nếu vậy ngươi phải đưa cho ta thêm vài thứ nữa."
Vừa nói xong, Tô An Lâm lập tức cầm lấy con dao găm vừa rồi chủ quầy nói sẽ cho hắn, chỗ tay cầm của con dao găm hơi phai màu nhưng lưỡi dao còn tốt. Nhân tiện, hắn cầm lấy một cây trâm cài tóc hình con bướm nhỏ và một cái bình ngọc nhỏ.
"Đưa cho ta ba thứ này, trâm cài tóc cùng bình ngọc khi về nhà ta sẽ đưa cho muội muội của ta, ngươi thấy được không?"
Tô An Lâm lấy ra mười lượng bạc, quăng lên quăng xuống trong tay:
"Không được thì ta đi?"
"Được được."
Chủ quầy hàng vui vẻ nói.
Trâm cài tóc và bình ngọc đều là đồ nhặt được từ trong nghĩa địa, hơn nữa chúng đã để ở quầy của hắn hơn nửa năm một năm nay rồi nên hoàn toàn không có giá trị gì cả.
Tô An Lâm cất kỹ đồ đạc, hắn tìm một mảnh vải đen quấn lấy cây đao rồi rời khỏi chỗ này.
Tô An Lâm bề ngoài tuy bình tĩnh, nhưng trong lòng lại rất hưng phấn.
Cây trâm cài tóc thực sự là được mua cho muội muội của hắn, nó được làm rất khéo léo, tinh xảo và đẹp đẽ
Nhưng bình ngọc thì không phải.