Chương 54 - Quan Phủ
Sở dĩ hắn lựa chọn như vậy, là bởi vì khi hắn đi tới gần bình ngọc, trước mặt hắn xuất hiện một nhắc nhở.
“Căn cốt của Uẩn Khí Bình có thể tăng lên.”
Khi có thứ gì đó có thể tăng lên căn cốt, thì một lời nhắc nhở sẽ xuất hiện.
Tô An Lâm không biết Uẩn Khí Bình là gì. Nhưng vì nó có thể tăng lên căn cốt, nên chắc cũng là thứ không tệ.
Hắn nhanh chóng đi đến bên cạnh Lý Sinh, Lý Sinh vẫn đang còn cãi nhau với chủ quầy, nhưng rõ ràng là đối phương đã không còn kiên nhẫn nữa và cuối cùng thì chủ quầy cũng phải chịu thua.
Lý Sinh hài lòng trả ngay hai lượng bạc, vẻ mặt của hắn đầy phấn khích khi cầm áo giáp trúc trên tay.
Trước kia hắn từng mặc một cái áo giáp trúc, và nó đã cứu hắn ta một mạng, vì vậy hắn ta luôn có tình cảm đặc biệt đối với áo giáp trúc.
Sau khi mua xong, họ lại tiếp tục đi lòng vòng xem các quầy hàng khác.
Tiếp đến, Tô An Lâm có kinh nghiệm trong việc lấy được Uẩn Khí Bình, hắn ta thỉnh thoảng sẽ lại gần một số quầy hàng để xem có thêm lời nhắc nào nữa hay không.
Đáng tiếc, không có thêm lời nhắc nhở nào nữa cả.
"Hai vị đại nhân, quầy hàng của Phạm thư sinh ở ngay phía trước."
Tiểu La Bặc chỉ vào một cái hẻm nhỏ phía trước nói:
"Người kia đầu óc có chút không bình thường lắm, hắn từng nổi tiếng là tài tử ở chỗ này, từng thi đỗ tiến sĩ, nhưng danh ngạch lại bị người khác thay thế kể từ đó hắn bỗng trở nên khùng điên."
Nhưng khi họ đi tới thì chỉ thấy có một quầy hàng để trống mà thôi.
"Ủa, người đâu rồi?"
Tiểu La Bặc quay qua hỏi một chủ quầy bên cạnh:
"Thúc, Phạm thư sinh đâu rồi?"
"Hắn hả, mấy ngày rồi hắn ta không đến, chắc là hắn ta bị bệnh rồi."
Tô An Lâm không ngờ tới lại xui xẻo như vậy:
"Tiểu La Bặc, gần đây có chỗ nào bán sách địa phương nữa không?"
"Cái này...hết rồi, nhưng ta biết nhà Phạm thư sinh ở đâu."
"Vậy thì tốt, dẫn đường đi."
Tô An Lâm vỗ vai Tiểu La Bặc, quả là người tốt thì sẽ được báo đáp, vì hắn ta đã tìm được một người dẫn đường phát huy ra được tác dụng lớn.
Tiểu La Bặc kéo tay muội muội chạy ở đằng trước.
Sau bảy lần quẹo tám lần rẽ, họ đi đến một chỗ ở ngoài thành.
Nơi đây lại càng hẻo lánh, nhiều nhà dân cửa lớn đang đóng chặt, khắp nơi tràn ngập không khí trầm lặng.
Những người còn sống bọn hắn có thể thấy đều là thân hình gầy gò mặt mày xanh xao vàng vọt, đôi mắt thì ảm đạm, cả đám đang ngồi bất động bên lề đường. Trông họ không khác gì những cái xác không hồn.
“Tại sao nơi này lại trở nên như vậy?”
Tô An Lâm nhìn đám người này, trong lòng hắn cảm thấy rất không dễ chịu.
"Đều bị bệnh."
Tiểu La Bặc thở dài:
"Chúng ta bình thường cũng không dám tới đây, lần trước quầy thuốc có người chết mà sống lại chính là xảy ra ở chỗ này."
"Quan phủ không điều tra sao?"
“Quan phủ gần đây bận rộn việc bảo vệ thành, trong thành có người chết bình thường họ đều cho rằng do đánh nhau mà chết nên cũng không có người quản lý, bởi vì hung thủ phần lớn đều chạy trốn nên họ không có cách nào để đuổi bắt."
Tiểu La Bặc vừa nói vừa đi đến trước một ngôi nhà thấp bé. Cửa của ngôi nhà đang đóng chặt, Tiểu La Bặc đi tới gõ vào trên cánh cửa.
"Thùng thùng."
"Phạm gia, Phạm gia, ta là Tiểu La Bặc, ta dẫn khách tới mua sách."
Trong nhà không có tiếng trả lời.
"Tránh ra, ta đẩy cửa vào đó."
Lý Sinh đi tới dùng sức đẩy cánh cửa, nhưng cửa không khóa bên trong, sau khi cửa được đẩy ra, không khí trong nhà tràn ngập một mùi thối rữa.
"Sao lại thối như vậy!"
Lý Sinh che mũi lại, hắn có cảm giác muốn nôn mửa.
Trong sân có mấy con gia cầm đều đã chết sạch, khắp nơi trên mặt đất đều là vết máu đã khô.
Thấy cảnh này, Tô An Lâm cau mày, trong lòng có một loại dự cảm không tốt.
“Tiểu La Bặc, Tiểu Bạch Thái, hai ngươi chờ ở bên ngoài đi."
Trong tay Tô An Lâm cầm một con dao bước chân đi vào trong nhà.
Lý Sinh cũng cầm một con dao và la lên:
"Phạm thư sinh, Phạm thư sinh?"
Không ai trả lời.
Nhưng trong nhà lại vang lên tiếng móng tay cào vào gỗ.
"Xì..xì..xì..."
Có người ở trong phòng.
Lý Sinh đi vào phòng trong và đứng trong bóng tối của căn phòng.
"Rống!"
Đột nhiên, một bóng đen lóe lên, lao thẳng về phía Lý Sinh.
"Cái quái gì vậy."
Lý Sinh vội giơ cánh tay lên để ngăn cản.
Xoẹt xẹt!
Áo bông trên cánh tay của hắn bị cào rách, vết cào trên cánh tay của hắn lập tức rỉ máu.
"Aaa…quỷ thi…là quỷ thi..."
Lý Sinh bưng lấy cánh tay ngồi bệt xuống đất, hoảng sợ la to:
"Con gái, con trai...Ta bị quỷ thi cào, xong đời rồi..."
Vẻ mặt của Tô An Lâm biến đổi, hắn vội túm lấy Lý Sinh đang hoảng sợ lại, dùng hết sức kéo Lý Sinh ra ngoài.
Quỷ thi có khuôn mặt hung dữ và giống như thư sinh, trên người hắn đầy mủ và giun, hàm răng thì đen ngòm, hắn nhe răng nhào tới cắn xé hai người.