Chương 63 - Chiến Đấu
Tô An Lâm nói câu đó với Châu Quang Lượng xong bèn bắn một mũi tên. Vù! Mũi tên lao về phía Yêu Phong Tử, nhưng tốc độ của Yêu Phong Tử cực nhanh vậy mà lách qua được. Một nơi trống trải như vậy đối với Yêu Phong Tử mà nói có thể phát huy đầy đủ ưu thế tốc độ. Vù! Yêu Phong Tử nhảy lên muốn phóng về phía Châu Quang Lượng. Tô An Lâm sải bước vung đao chém ngang người nó, Yêu Phong Tử không tránh không né, keng một tiếng, thân đao chấn động, mũi đao khảm vào cánh tay Yêu Phong Tử.
“Grừ!”
Yêu Phong Tử giơ tay còn lại muốn vồ lấy, khí huyết toàn thân Tô An Lâm cuồn cuộn, phát huy toàn diện ưu thế của công pháp đại lực thiết cốt.
“Keng!”
Cú vồ này vậy mà xẹt ra tia lửa trên người Tô An Lâm, giáp da trên người bị rách, lộ ra y phục bên trong. Dù không bị thương nhưng trên tay Yêu Phong Tử đầy khí độc vẫn ảnh hưởng đến hắn đôi chút, lượng máu tụt mất một điểm. Nhân lúc Yêu Phong Tử thu tay lại, Tô An Lâm nhắm chuẩn cơ hội, một đao chặt đầu Yêu Phong Tử.
“Thành công giết chết Yêu Phong Tử, giá trị kinh nghiệm +200.”
Tô An Lâm cau mày, độc trên người Yêu Phong Tử rất phiền phức, hắn đột nhiên nghĩ đến khẩu trang, lập tức xé một mảnh vải quấn quanh mũi. Châu Quang Lượng vẫn đang quấn lấy chiến đấu với xác quỷ, đại đao của hắn đè chặt xác quỷ, lớn tiếng gào thét:
“Giết chết ngươi, giết chết ngươi.”
Chém mấy đao lên người xác quỷ, đao nào cũng thấy xương. Đáng tiếc tổn thương rất ít đến xác quỷ, lượng máu 112 chỉ mất đi 29.
“Châu Quang Lượng, lùi lại!”
Tô An Lâm xông qua đó, vung một đao chặt cổ xác quỷ, đầu rơi xuống đất.
“Phụt phụt phụt…”
Máu đen phun ra từ cổ xác quỷ, bắn lên mặt Tô An Lâm và Châu Quang Lượng. Rõ ràng máu này có độc, chớp mắt Châu Quang Lượng mất bốn giọt máu, khóe môi đen nhẻm. Nhưng Tô An Lâm nhìn lại chính mình, không hề mất máu.
“Khẩu trang có tác dụng!”
Tô An Lâm mừng rỡ:
“Châu Quang Lượng, che miếng vải quanh mũi miệng sẽ không trúng độc.”
“Ừm…ừm!”
Sắc mặt Châu Quang Lượng trắng bệch, xoa mặt một lúc, vội vàng móc từ trong ngực ra cái yếm không biết của tiểu nương tử nào, cột lại quanh miệng. Phía hắn không có vấn đề gì nhưng nơi khác lại gặp nguy hiểm. Nhất là phía của Trương Xảo Nhi và Kha Chấn Hỉ. Yêu Phong Tử da đồng bắt lấy cây búa trong tay Kha Chấn Hỉ, thanh máu vốn có 70 điểm, nhanh chóng rớt mất 38 điểm.
“Phụt!”
Kha Chấn Hỉ nôn ra máu, thầm mắng không ổn, hắn bị nội thương rồi. Vốn muốn nâng niu Trương Xảo Nhi chân thối có lẽ ôm được mỹ nhân trở về, đến khi đó có thể trở thành rể hiền của Trương gia. Ai ngờ vận may của hắn tệ như vậy gặp phải Yêu Phong Tử da đồng. Vì lợi ích của mình phải tổn hại lợi ích kẻ khác, hắn chỉ đành rút lui. Nhưng trước khi chạy hắn cố ý hét lên:
“Trương tiểu thư, ngươi đi trước, ta chặn phía sau.”
Hét xong hắn quay đầu bỏ chạy. Ừm, sau này người khác có hỏi đến cứ nói hắn muốn dụ Yêu Phong Tử đi, kế hoạch quá hoàn hảo. Grừ! Không đúng, sao tiếng gầm của Yêu Phong Tử lại gần như vậy? Hắn quay đầu nhìn lại, vậy mà Yêu Phong Tử lại đuổi theo hắn.
“Đáng chết mà, Trương Xảo Nhi đứng đó ngươi không đuổi, ta chạy nhanh như thế ngươi đuổi theo làm gì?”
Trương Xảo Nhi ngây ra một lúc, sau đó cảm thấy rất cảm động:
“Vậy Kha công tử nhớ cẩn thận một chút.”
Ấy mà bên cạnh tự nhiên lại xuất hiện thêm hai cái xác quỷ, Trương Xảo Nhi và hai vộ vệ của mình chỉ có thể đứng yên tại chỗ để tấn công.
Trong lòng Kha Chấn Hỉ lo lắng sốt ruột, Yêu Phong Tử da đồng không chỉ có da thịt rắn chắc mà tốc độ cũng nhanh hơn nhiều, hắn có thể cảm nhận được từng luồng gió nồng nặc mùi tanh đang cuồn cuộn sau gáy mình.
“Ủa? Sao cái người tên Tô An Lâm kia đã giải quyết xong Yêu Phong Tử rồi?”
Hắn bỗng nhiên chú ý tới Tô An Lâm đang ở bên kia.
“Chỉ có thể dẫn qua đó.”
Hắn dùng nội lực tăng tốc độ chân trong khi đang cố nén sự đau đớn ở bụng.
“Ầm!”
“Cái tên này đang dẫn Yêu Phong Tử tới.”
Chu Quang Lượng thấy Kha Chấn Hỉ tới thì thay đổi sắc mặt, nếu không vì ở đây có Tô An Lâm vững như núi Thái Sơn thì hắn đã quay đầu bỏ chạy từ lâu rồi.
“Ầm!”
Bắp thịt của Tô An Lâm co giật, chân phải khựng lại, mặt đất dưới chân lập tức nứt vỡ.
“Chiến!”
Chỉ một từ đơn giản như vậy, tất cả mũi tên loạt lao ra ngay tức khắc.
Vút!
Mũi tên đã bắn trúng Yêu Phong Tử nhưng vô dụng, hết thảy đều bị văng ra. Con ngươi Tô An Lâm hơi rụt lại, Yêu Phong tử này không hề đơn giản chút nào.
“Là Yêu Phong Tử da đồng, ta mới nghe bọn họ gọi như thế.”
Chu Quang Lượng gắt gao siết chặt đao. Tô An Lâm thấy Kha Chấn Hỉ đang lao tới, lập tức nâng đao nghênh đón.
Ầm!
Một đao này khiến cánh tay Tô An Lâm tê rần.
“Thanh máu -2.”
“Gầm!”
Cánh tay của Yêu Phong Tử quét qua mang theo mùi hôi thối nồng nặc, Tô An Lâm vội rụt đầu lại nhưng vẫn bị đánh trúng.
Ầm!
Tô An Lâm bị đánh bay.
“Thanh máu -1.”
Lực mạnh quá.