Chương 68 - Ngô Khắc
Tô Lâm An âm thầm líu lưỡi, tên Yêu Phong Tử quá mạnh.
Hắn cân nhắc lại một chút, cho dù hắn có thể đánh thắng được thì chỉ sợ cũng mất nửa thanh máu, hắn và Ngô Khắc có mâu thuẫn với nhau, hơn nữa dựa vào tình huống sắp phải đối mặt ở trong rừng lúc này, hắn quyết định quay đầu lại chạy đi mất.
Hắn chạy dọc theo con đường đi vừa nãy, bỗng nhiên một mùi hôi thối bay vào xoang mũi, làm cho người ta buồn nôn, loại mùi hương này cực kỳ quen thuộc, làm cho Tô Lâm An nhìn sang chỗ âm u bên cạnh.
Trong chỗ bị bóng tối bao phủ lên, có một con Quỷ Thi chỉ còn nửa cái đầu đang nhìn chằm chằm vào Tô Lâm An, cái đầu của nó không biết đã bị ai bổ ra, chỗ miệng vết thương còn chưa kết vảy, đang có máu đen chảy ra, hai cánh tay khô khốc giống như que củi còn đang nắm chặt lấy một miếng thịt to dường như mới xé từ trên người xuống, cũng không biết là kẻ nào xui xẻo đã bị nó giết.
"Gào!"
Quỷ Thi lao từ trong rừng ra, Tô Lâm An cầm dao lên chém xuống.
Nhưng lúc này, từ chỗ rừng cây phía sau lưng hắn lại truyền tới một trận âm thanh soàn soạt.
"Gào! Gào!"
Phía sau hắn lại vang lên hai tiếng rống, Tô Lâm An quay đầu lại nhìn, da đầu lập tức trở nên tê dại, chỗ này có ước chừng năm con, trong đó còn có một con Yêu Phong Tử có lượng máu lên đến 300.
"Mọe kiếp, thật là xui xẻo."
Lúc hắn đi đến thì con đường này rõ ràng không có vấn đề gì, tại sao bây giờ lại xuất hiện nhiều Yêu Phong Tử với Quỷ Thi như vậy?
Tô Lâm An âm thầm suy đoán, chỉ sợ là một đội ngũ đi theo tuyến đường khác đã gặp phải Quỷ Thi, lúc chảy trốn đã dẫn bọn chúng tới chỗ này.
"Hây!"
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất để giải quyết con Quỷ Thi trước mặt, một đao đoạt mạng.
"Đánh chết Quỷ Thi thành công, giá trị kinh nghiệm +65."
Giây tiếp theo, Tô Lâm An lại lấp tức chạy về phía trước không chút chần chờ.
Cũng không biết là hắn đã chạy bao nhiêu lâu, mãi đến lúc phía sau lưng không còn âm thanh nữa Tô Lâm An mới dừng lại, sau đó tập trung nhìn xung quanh.
Xong rồi, hắn lạc đường rồi.
Vốn dĩ hắn cũng không quen thuộc địa hình ở chỗ này, lúc tới đây là đi theo người khác, tuy hắn nhớ kỹ đường đã đi qua, nhưng mà những chỗ khác hoàn toàn không biết gì.
Thấy trời sắp tối, Tô Lâm An chỉ có thể miễn cưỡng phân biệt được hướng trái ngược với hướng mặt trời đang xuống núi, sau đó đi thẳng về phía trước.
...
Trong huyện Lâm Quảng, đám người Thiết Văn Đảm đã sớm trở về thành.
Sắc mặt của hắn không tốt lắm, vì lần này hắn đã bị tổn thất hia huynh đệ, chính hắn cũng đã chịu thương.
Có điều thu hoạch cũng rất lớn, họ liên hợp với những đội ngũ khác, chém giết được ước chừng mười sáu con Quỷ Thi, ba con Yêu Phong Tử, dựa theo số lượng của bọn Yêu Phong Tử và Quỷ Thi tiến công vào đêm hôm trước, họ đã đánh chết được khoảng một phần ba, xem như đã lập được công lớn.
"Đợi lát nữa thu dọn một chút, ngày mai chúng ta sẽ đi."
Thiết Văn Đảm nói.
"Tiêu đầu, còn thiếu một người, Tô Lâm An huynh đệ không trở về."
"Cái gì?"
Thiết Văn Đảm nhíu mày:
"Hắn đi theo đội ngũ của Ngô Khắc kia, Ngô Khắc đâu rồi?"
"Cũng không thấy hấn đâu cả, cả một đội ngũ cũng chưa thấy trở về."
Chu Quang Lượng vội vàng nói:
"Vừa rồi ta đã đi hỏi rồi, Trương Văn Quân nói, họ có thể đã...Có thể đã bị hết hết rồi!"
"Tại sao lại như vậy, Tô huynh đệ..."
Thân thể Thiết Văn Đảm hơi lung lay, trên khuôn mặt mệt mỏi hiện lên vẻ bi thương sâu sắc:
"Tô huynh đệ, ta có lỗi với ngươi."
Đã lâu như vậy mà cả một đội ngũ cũng chưa thấy ai về, vô cũng có khả năng là mọi người đã chết hết ở ngoài rồi, trong đó bao gồm cả Tô Lâm An.
Bỗng nhiên, hắn nhìn thấy Trương Văn Quân, Thiết Văn Đảm vọt qua nắm lấy cổ áo của Trương Văn Quân:
"Họ Trương, lần này ta đã bị chết ba huynh đệ, ba người."
Nha dịch phía sau Trương Văn Quân lạp tức muốn rút đao ra, Trương Văn Quân vội vàng giơ tay ngăn lại, ý bảo họ lui ra.
Sắc mặt hắn có vẻ bất đắc dĩ:
"Thiết huynh à, những chuyện này ta cũng không có nghĩ tới, nhưng có một ít hy sinh là không thể tránh được, chuyện hiện tại ta có thể làm chỉ là cho các người nhiều đồ bồi thường hơn một chút thôi."
"Không, ngươi còn có thể làm được chuyện khác nữa! Không thấy thi thể Tô huynh đệ của ta đâu, ta muốn các người đi tìm, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."
"Thiết huynh đệ, tình huống trong rừng ngươi cũng biết rồi đấy, đừng nói hiện tại đang là buổi tối, chỉ dù là ban ngày thì trong rừng cũng có những con Yêu Phong Tử xuất quỷ nhập thần, làm cho chúng ta phải chịu tổn thất nghiêm trọng."
"Vậy huynh đệ của ta phải làm sao đây?"
"Nếu ăn ngay nói thật, một đám người Ngô Khắc cũng chưa trở về, trong đó cũng có ba người là bạn tốt của ta!"
Trương Văn Quân bất đắc dĩ nói:
"Họ có thể đã chết hết rồi, nén bi thương, đợi lúc sau ta sẽ phái người đưa tiền an ủi tới!"
"Ngày mai, các ngươi muốn đi hay ở lại, thì tùy các người!"
Chờ Trương Văn Quân đi rồi, một tên thủ hạ sốt ruột nói: "Tiêu đầu, phải làm sao bây giờ?"
"Chờ ba ngày, nếu ba ngày sau vẫn chưa thấy Tô huynh đệ, vậy chúng ta...Đi thôi."