Chương 69 - Đồng Đội
Đêm đã khuya, hiện tại Tô Lâm An vừa đói lại vừa khát, tuy lúc hắn đi ra có mang theo một ít thịt khô, nhưng mà sau khi chiens đấu thì sức lực cũng bị tiêu hao rất nhanh, trời còn chưa tối hẳn mà hắn đã ăn gần hết đồ ăn rồi.
Cũng may, trên lưng hắn còn có nỏ.
Thông qua thanh máu, hắn đã nhanh chóng giết được một con thỏ hoang, vì hắn không có đồ vật nhóm lửa cho nên chỉ có thể xé thịt thỏ tươi, để vậy ăn luôn.
Cứ như vậy, hắn đã vòng đi vòng lại trong rừng được năm ngày, buổi tối thì ngủ trên cây, ban ngày có mặt trời dâng lên thì lại đi theo hướng mặt trời.
Ngày hôm nay, bầu trời đổ mưa.
Tô Lâm An tìm được một vũng nước trên mặt đất, uống mấy ngụm nước, sau đó ngẩng lên nhìn về trước mặt, trong lòng đột nhiên trở nên kích động.
Cuối cùng hắn cũng đã đi ra khỏi rừng rồi.
Hiện tại hắn đang đứng ở một chỗ sườn núi nhỏ, liếc mắt là có thể nhìn thấy con đường cách đó không xa, có đường cũng có nghĩa là có người, cho nên tiếp theo hắn chỉ cần tìm người hỏi đường là được.
"Năm ngày, Thiết Văn Đảm bọn hẳn là đi rồi."
Tô Lâm An cảm thấy buồn phiền, hắn nhớ tới muội muội, cũng không ngờ chuyến đi ngày sẽ có nhiều gập ghềnh như vậy.
Hắn đang đi ở trên đường, mắt thấy trời sắp tối, Tô Lâm An lại bước nhanh hơn, sau đó nhìn thấy một cái khách điếm nghỉ chân đã bị hoang phế, chõ này trước kia hắn là trạm dịch, có điều người ở chỗ này đã sớm rời đi hết, hiện tại bên trong trống rỗng, cửa lớn bên ngoài mở toang ra, cỏ dại mọc đầy trước cửa.
Tô Lâm An nhanh chóng đi vào trong nhà, đầu tiên là khịt khịt mũi ngửi thử, xác định trong phòng không có mùi hôi thối, trong lòng hắn mới yên tâm hơn nửa, sau đó lại dò xét bốn phía xung quanh một chút, xác định là trong phòng không có Quỷ Thi và Yêu Phong Tử, mới đi đóng cửa trước và cửa sau lại.
Bên ngoài mưa càng lúc vàng lớn, Tô Lâm An tìm chút cỏ khô ở trong phòng, lại đánh gãy cái bàn, nổi một đống lửa, lại làm một cái giá bếp giản dị, bắt đầu nướng thỏ hoang vừa mới săn được trong hôm nay.
Từng miếng từng miếng thịt đi xuống bụng, Tô Lâm An thoải mái thở dài một tiếng, đã lâu hắn không được ăn đồ chín, đúng là ngon thật.
"Dư tiểu thư, cái trạm dịch này đã sớm bị bỏ hoang, chúng ta ở lại chỗ này để tránh mưa đi."
Kẽo kẹt!
Tô Lâm An giật mình, có người tới.
Cửa phòng bị đảy ra, có năm nam hai nữ tiến vào.
Tô Lâm An hơi nhướng mày, vận khí của hắn đúng là tốt thật, không ngờ lại gặp được người quen, là Ngô Khắc và sư đệ của hắn!
Hai người này không ngờ lại không chết.
Mà ba người nam nhân khác ắt hẳn là người trong đội ngũ khác, trong đó có một người sóng vai đi tới cùng với Ngô Khắc, thể trạng uy mãnh khỏe mạnh, trong tay có một phen cửu hoàn đại đao, trên sống đao có chín vòng tròn, lúc đi đường sẽ phát ra âm thanh đinh đang, độ lớn của đao phải gấp hai lần thanh đao hiện tại của hắn, vừa thấy đã biết là thanh đao này có sức nặng đến mức nào.
Muốn dùng được thanh đao như vậy cũng không phải là người đơn giản, ít nhất cần có sức lực rất lớn.
Người vừa mới mở miệng nói chuyện là nam tử vác thanh cửu hoàn đại đao, hắn đi vào nhà, hơi sửng sốt một chút, vì trong nhà này còn có người khác!
"Tô Lâm An!"
Ngô Khắc lập tức nhíu mắt lại:
"Dương sư huynh, người này là người cùng một đội ngũ với ta."
Dương Hâm Thắng gật đầu, quay sang chắp tay nói chuyện với một nữ tử khuôn mặt xinh đẹp dịu dàng:
"Dư tiểu thư, mời vào."
"Làm phiền Dương sư huynh rồi."
Nữ tử tên Dư Thiến này có khí chất không tồi, thoạt nhìn nàng ta cũng có hảo cảm đối với Dương Hâm Thắng, trong tay cầm một thanh kiếm đi vào trong nhà.
Người đi bên cạnh là sư muội của nàng ta,
Nhóm người này cũng giống như là Tô Lâm An, vốn dĩ là đi vào trong rừng để giết Quỷ Thi, nào biết lại bị lạc đường.
Cứ như vậy, họ cũng dùng phương pháp giống như Tô Lâm An, đều đi theo phương hướng mặt trời dâng lên, cứ như vậy mới có cuộc gặp mặt ở chỗ này.
"Tô Lâm An, Dương sư huynh và Dư tiểu thư tới, còn không đi qua chào hỏi?"
Ngô Khắc đột nhiên bực bội nói, sau đó lại nói:
"Dương sư huynh, lúc trước chúng ta đối phó với Yêu Phong Tử, cái tên này không chịu chiến đấu mà bỏ chạy, làm cho chúng ta bị tổn hại nghiêm trọng."
Sư đệ của hắn đứng bên cạnh liên tục gật đầu, không thèm nói đến chuyện Tô Lâm An đã nhắc nhỏ họ trước.
Tô Lâm An cười lạnh, hoàn toàn không nghĩ tới chuyện đáp lời, tiếp tục gặm thịt thỏ.
Một đám người thèm thuồng nhìn xem, họ vòng đi vòng lại trong rừng năm ngày rồi, mọi người đã sớm cảm thấy đói khát.
"Tô Lâm An, đang nói chuyện với ngươi đây, chỗ này của ngươi có nhiều đồ ăn thật."
Ngô Khắc nói.