Chương 70 - Nữ Nhân
Dương Hâm Thắng nói tiếp:
"Mọi người đều bị gặp nạn chạy tới đây, đặc biệt là hai vị tiểu thư đây, đã vài ngày không ăn cái gì, ta thấy chỗ này của ngươi có nhiều thức ăn như vậy, còn mong ngươi chia sẻ một chút."
"Có nghe thấy không hả?"
Sư muội đứng bên cạnh Dư Thiến không nhịn được nói:
"Không có tí ánh mắt nào cả."
Dư Thiến cũng gật đầu:
"Dương sư huynh, ta xem người này cũng không phải là người tốt."
"Đây là cách các ngươi muốn xin đồ ăn sao? Đồ vật của ta, ta không cho các ngươi thi không phải là người tốt?"
Tô Lâm An nhìn Dư Thiến cười lạnh:
"Uổng có một cái túi da đẹp, ta thấy ngươi cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì."
Sắc mặt Dư Thiến khẽ thay đổi, tên tiểu tử này dám nói lời ác độc như thế.
Soạt!
Sư muội lập tức rút đao ra:
"Tên tiểu tử thố kia, sao ngươi dám mắng sư tỷ của ra, ta thấy ngươi chán sống rồi."
Dương Hâm Thắng nhíu mày, vốn dĩ hắn không muốn ra tay, nhưng mà Dư Thiến bị mắng!
Gần đây hắn vẫn luôn muốn theo đuổi Dư Thiến, nếu như chính hắn không xuất đầu, vậy người khác sẽ nghĩ như thế nào?
Thôi, muốn trách thì cứ tránh tên tiểu tử nhà ngươi không hiểu chuyện, không biết nói lời nịnh nọt đi!
Ngô Khắc càng vui mừng, hắn vốn đã thấy khó chịu với Tô Lâm An, hơn nữa lần này mang đội ngũ xảy ra chuyện, nghiêm khắc mà nói thì đây là sai lầm của hắn, mới làm cho toàn đội xảy ra tổn thất nghiêm trọng, vì dù sao Tô Lâm An cũng đã nhắc nhở trước, cho nên hắn lo lắng sau khi Tô Lâm An trở về sẽ nói bậy với mọi người, làm hỏng thanh danh của hắn.
Sát khí trong mắt hắn lộ rõ, lạnh lùng nói:
"Tô Lâm An..."
Nhìn thấy hai bên đang giương cung bạt kiếm, ngay lúc sắp phải động thủ, Dư Thiến lại lên tiếng:
"Đợi đã!"
Nàng ta đi tới trước mặt Tô Lâm An, tay phải nắm lấy bội kiếm bên hông, nhàn nhàn châm biếm:
"Nếu như hiện tại ngươi quỳ xuống xin lỗi, ta có thể suy xét chuyện buông tha cho ngươi, nếu không, ngươi sẽ phải chịu hậu quả thiên đao vạn quả!"
"À!"
Tô Lâm An trở tay bắt lấy khuôn mặt Dư Thiến, "xoẹt" một cái cào xuống, lực đạo cực lớn làm da mặt nàng ta bị nắm lấy, sau đó hắn dùng sức kéo xuống, da mặt nàng ta bị xé xuống dưới.
…
"A! A!"
Yêu Phong Tử che mặt mình lại, thống khổ tru lên. Mà sắc mặt mọi người cũng thay đổi.
"Tiểu Thiến!"
Dương Hâm Thắng không thể tin tưởng nổi mà nhìn cảnh tượng trước mặt, lửa giận trong đáy mắt mọc thành cụm, hắn đã theo đuổi Dư Thiến lâu như vậy, đã tiêu tốn trên người nàng ước chừng gần năm trăm lượng bạc, ngay cả tay nhỏ cũng chưa được chạm vào. Mắt thấy thật vất vả mới có thể dụ dỗ được, lần này trở về là có thể ngủ, vậy mà mặt của nàng lại bị hủy hoại như thế!
"Aaa! Ta muốn giết ngươi!"
Tô An Lâm lạnh nhạt nhìn, một cái tay khác đã sớm có chuẩn bị, bốc một nắm bụi đất hất tung về phía trước.
Phượng vũ cửu thiên.
Một đám người bị bùi mù đôi mắt, Ngô Khắc nổi giận gầm lên một tiếng, lao về phía trước đánh ra môt quyền, tuy rằng hắn không thể thấy, nhưng vẫn có thẻ cảm giác được, Tô An Lâm dang ở ngay phai trước.
Sắc mặt Tô An Lâm tàn nhẫn, toàn lực vận chuyển Đại Lực Thiết Cốt Công cấp bậc đại sư, cơ bắp bên ngoài thân phồng to lên, đột nhiên đấm quyền về phía trước. Sau đó, Thiết Quyền mà Ngô Khắc lấy làm tự hào đã lập tức bị nổ tung, chia năm sẻ bảy.
Sư đệ của hắn bị dọa cho hồn lạc phách bay, không ngờ Ngô Khắc sư huynh lại không thể chịu được một quyền, tại sao người này có thể mạnh như vậy!
Không chờ cho hắn suy nghĩ nhiều, Tô An Lâm đã trở tay bổ một đao vào cổ hắn.
Xuy xuy xuy...
Thanh máu điên cuồng rơi xuống.
"Đánh chết Trương Chí thành công, giá trị kinh nghiệm +41."
Người này thật là yếu!
Tô An Lâm cũng không dừng tay lại, bay thẳng về phía Dương Hâm Thắng chém xuống.
Dương Hâm Thắng là người có thực lực mạnh nhất ở chỗ này, hắn nổi giận gầm lên một tiếng, Cửu hoàn đại đao phát ra tiếng đinh đang.
"Đinh!"
Đạo lực cực lớn làm cho chân Dương Hâm Thắng khuỵu xuống, mặt đất dưới chân hắn cũng nứt toạc.
Ngay lúc hắn sắp không thể kiên trì nổi, đại đao trong tay Tô An Lâm đột nhiên gãy nát,
"Phanh!"
"Cái đao rách này..."
Tô An Lâm chửi thầm một tiếng.
Dư Thiến cười to:
"Lần này ngươi còn có thẻ không chết sao?"
Sau đó hắn nâng đạo đao đâm thẳng vào Tô An Lâm.
"Đinh!"
Đại đao đâm vào trên người Tô An Lâm, không ngờ lại không đâm vào được, Dương Hâm Thắng sửng sốt:
"Cứng quá..."
Ngay sau đó, Tô An Lâm một quyền bổ lên trên đầu Dương Hâm Thắng.
Oanh!
Đầu của Dương Hâm Thắng lập tức vỡ nát.
"A...A..."
Hai người sư đệ phía sau quay đầu muốn chạy trốn, nhưng vừa mới qua đầu lại, Tô An Lâm đã dò hai tay ra nắm lấy sau cổ bọn họ.
"Rắc!"
Thân thể hai người nháy mắt giống như là bị rút cạn sức lực, thân thể mềm nhũn xuống.
Tô An Lâm dùng sức bẻ một cái, đã thành công đánh chết hai người đó, sau đó hắn ném hai cổ thi thể xuống đất giống như là ném rác rưởi.
"Phốc!"
Một đao giải quyết Dư Thiến đang la to ấm ĩ, rốt cuộc chỗ này cũng trở nên an tĩnh.
Tô An Lâm nhìn về phía người nữ nhân cuối cùng.
"Không cần đâu, không cần đâu...."
Nữ nhân bị cảnh tượng vừa rồi dọa choáng váng, ngay cả kiếm cũng bị nàng ta vứt sang một bên.
"Vì sao các ngươi cứ muốn ép ta chứ? Không thể bình tĩnh nói chuyện với ta được sao?"
Thân hình to lớn của Tô An Lâm đi lại gần trước mặt nữ nhân.