Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 72 - Cuồng Đao Trảm

Chương 72 - Cuồng Đao Trảm


Kha Chấn Hỉ ngăn ngựa trước mặt Tô An Lâm.
"Kha Chấn Hỉ, ngươi tìm ta làm cái gì?"
Tô An Lâm cũng không hề ưa thích tên liếm cẩu của Trương Xảo Nhi này. Dù sao buổi tối hôm đó cũng là hắn ta dẫn Yêu Phong Tử đến chỗ của hắn, còn bản thân mình lại quay đầu chạy mất, có thể thấy được nhân phẩm của người này cũng không có chỗ nào là tốt đẹp cả.
"Tô An Lâm, ta đang tìm sư đệ của ta, Dương Hâm Thắng, ngươi có thấy hắn không?"
Tô An Lâm lắc đầu:
"Không biết không quen biết."
"A."
Kha Chấn Hỉ cười lạnh:
"Vậy ngươi đưa thành đao bên hông cho ta xem."
Sắc mặt Tô An Lâm không chút thay đổi:
"Đây là đồ vật của ta, tại vì sao lại phải cho ngươi xem?"
"Tô An Lâm, Dương Hâm Thắng là sư đệ của ta, cây đao của hắn ta còn nhận biết được, đây là của hắn, có đúng hay không?"
Kha Chấn Hỉ cười lạnh.
Lần trước lúc hắn và Trương Xảo Nhi cùng nhau canh giữ cổng thành, Trương Xảo Nhi đã thuận miệng nói chuyện với hắn, thực lực của Tô An Lâm cũng không cao, chỉ là tầng thứ nhất đến tầng thứ hai của Đoán Thể, chẳng qua là có khả năng bắn tên mạnh hơn một chút.
Tuy rằng lúc sau hắn ta thấy hắn đánh chết một con Yêu Phong Tử, nhưng mà bên cạnh hắn còn một người khác, lại sau nữa, hắn ta chạy trốn, lúc quay về mới nghe nói là giáo quan đã ra tay giết chết con Yêu Phong Tử da đồng kia.
Căn cứ vào những chuyện này, hắn ta tự nhận bản thân mình có thể nghiền áp Tô An Lâm.
Còn về thanh đao kia, phỏng chừng là do Tô An Lâm nhặt được.
Tô An Lâm nắm đao trong tay, đột nhiên cười một tiếng.
"Muốn lấy đao hả, được thôi, vậy người lại đây."
"Phanh!"
Tô An Lâm rút đao ra, cắm thật mạnh xuống trên mặt đất.
Kha Chấn Hỉ nhíu mắt lại, hắn ta cảm nhận được sát khí, chuyện này đối với hắn ta mà nói thì không khác gì là sỉ nhục cả!
Chỉ là một tên bụi đời mới đến tầng thứ hai Đoàn Thể cũng dám nghĩ tố chuyện giết hắn.
Hắn trực tiếp xoay người xuống ngựa, trên mặt lộ ra vẻ tàn nhẫn:
"Cuồng đao trảm!"
Dưới chân hắn dường như sinh ra gió, nhanh chóng đảo quanh, bắn về phía Tô An Lâm.
Tô An Lâm xông thẳng tới, cửu hoàn đại đao xoay tròn đâm về phía Kha Chấn Hỉ.
"Đang!"
Đôi tay của Kha Chấn Hỉ tức khắc tê rần, tròng mắt của hắn ta cũng lộ ra vẻ kinh hãi, thực lực này quá mạnh.
Cánh tay hắn bị va chạm rung lên phát đau, trái lại Tô An Lâm dường như không có chuyện gì, thậm chí còn lọ ra nụ cười dữ tợn.
"Keng keng keng!"
Hắn liên tục chém ra ba đao, lực lượng mạnh đến nỗi làm cho người ta sợ hãi.
"Phốc!"
Kha Chấn Hỉ điên cuồng phun máu tươi, thanh máu của hắn ta trực tiếp rơi xuống một phần ba, sắc mặt hắn ta hoảng sợ, vội vàng chạy thoát thân.
Tô An Lâm vẫn đuổi theo không bỏ, liên tục chém ra mấy đao nữa, mà trong mấy đao này đã có đao mang thoáng hiện.
"A..."
Kha Chấn Hỉ kêu thảm một tiếng, sau lưng đã bị chém ra mấy vết rách, hắn ta lập tức ngã xuống trên mặt đất, cắn răng cố chống đỡ, vội vàng đứng dậy.
Nhưng mà thanh cửu hoàn đại đao nặng nề đã nhanh chóng chém tới.
"Đang!"
Thanh đại đao trong tay hắn gãy đoạn, thế chém của cửu hoàn đại đao vẫn không giảm đi, chém vào ngực của Kha Chấn Hỉ.
"Khụ..."
Kha Chấn Hỉ hộc đầy mồm máu tươi, sắc mặt hối hận.
Ai nói người này chỉ óc tầng thứ hai Đoán Thể...Trương Xảo Nhi kia ngu xuẩn...
"Đánh chết Kha Chấn Hỉ thành công, giá trị kinh nghiệm +75."
Đây là một kẻ mạnh!
Tô An Lâm dùng quần áo của Kha Chấn Hỉ chà lau vết máu trên thân đao, nhớ lại, lúc trước hắn nghe nói Kha Chấn Hỉ là đại sư huynh trong một cái võ quán.
"Như vậy xem ta, lấy thực lúc hiện tại của ta, ở trong Đại Lực võ quán cũng coi như là đứng trong hàng đầu."
Hắn lại tìm tòi một chút, lấy được một túi bạc vụn, còn có miếng thanh ngọc trên cổ Kha Chấn Hỉ cũng bị hắn tháo xuống.
Cái thứ này có thẻ hỗ trợ tăng cường gân cốt, lúc hắn cầm vào tay, trong nháy mắt lại có mọt cổ ấm áp truyền tới lòng bàn tay.
Tô An Lâm cực kỳ vui mừng, bởi vì hắn phát hiện cổ cảm giác này cũng giống như là cảm giác mà uẩn khí bình kia mang lại cho hắn.
sau khi cắt da mặt của thi thể xuống, Tô An Lâm nắm lấy dây cương, học theo tư thế cưỡi ngựa của người khác, hai chân dẫm lên dời rời khỏi nơi này.
Hai ngày sau, trấn Hoàng Kê đã xuất hiện trong tầm mắt.
"Ta đã trở về!"

Ở nhà họ Tô.
Hai Mắt Tô Ngọc Ngọc đã sớm khóc đỏ bừng, nàng nhìn chút di vật và ngân lượng Lý Sinh và Thiết Văn Đảm vừa đưa cho mình, nàng òa lên khóc.
Nhị ca đã chết rồi!
Chuyện mà nàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra.
“Huhuhu...”
“Cốc..cốc..cốc..”
Tiếng đập cửa truyền đến, Tô Ngọc Ngọc đi ra mở cửa, nàng suy nghĩ một lát rồi vội vàng đem ngân lượng để vào trong nồi trong phòng bếp. Sau đó nàng mới đi ra cửa hỏi:
“Ai đấy?”
“Là ta.”
Nghe tiếng, nàng biết đó là đại thẩm béo sống ở gần đó. Kể từ sau khi chuyển đến đây, nàng đã dần quen với hàng xóm xung quanh. Nhưng đại thẩm béo này rất thích vọt đến cửa nhà nàng, cứ thỉnh thoảng lại hỏi chuyện trong nhà nàng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất