Chương 73 - Trò Chuyện
Người này cũng không tệ, mỗi lần đến đều sẽ đưa một ít rau dại và trứng gà, khiến nàng cảm thấy ấm lòng.
"Ngọc ngọc này, vừa nãy ta thấy hai ng đàn ông đi ra từ trong nhà ngươi, là ai thế?”
Tô Ngọc Ngọc vừa mở cửa, đại thẩm béo đã nhìn thấy hai mắt đỏ bừng của cô, bà quan tâm hỏi:
“A...sao ngươi lại khóc?”
Mở cửa, mập đại thẩm nhìn thấy Tô Ngọc Ngọc con mắt hồng hồng, quan tâm nói:
“Không có việc gì, ta chỉ bị cát bay vào mắt thôi."
"A, không phải bị bắt nạt chứ?"
"Không, hai người kia bằng hữu tốt của anh trai ta, tiện thể đến nói cho ta biết, khả năng là anh của ta hai ngày nữa sẽ về.”
Tô Ngọc Ngọc thuận miệng nói.
“Sắp về rồi à.”
Trong mắt đại thẩm béo lóe lên tia thất vọng, nhưng rất nhanh đã tươi cười nói:
“Trở về là tốt, một cô gái như ngươi ở nhà một mình không an toàn, chỗ chúng ta có rất nhiều tên cắp vặt, móc túi.”
"Không có việc gì, không phải ta đã nói rồi sao? Sư tỷ của ca ca ta thường xuyên đến gặp ta, ban đêm cũng thường xuyến đến đây ngủ.”
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, đúng rồi, hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi qua bờ sông bắt ít ốc nước ngọt đi, ốc nước ngọt ở đây vừa to vừa mập.”
Hiện tại nhị ca chết rồi, Tô Ngọc Ngọc không còn tâm tư đi mò ốc nước ngọt, nàng lắc đầu nói:
“Thôi ạ, ta không muốn đi.”
“Thôi vậy, ta đi mò ốc nước ngọt, sau đó ngươi đến nhà ta lấy nhé.”
Tô Ngọc Ngọc vừa đinh từ chối, đại thẩm báo đã vui vẻ rời đi.
“Đại thẩm béo đúng là người tốt, đáng tiếc, nhị ca đã đi rồi.”
Tô Ngọc Ngọc lại đóng cửa lại, nàng nắm góc áo, nhìn di vật của Tô An Lâm mà Thiết Văn Đản mới đưa cho mình, nàng có chút mờ mờ mịt.
Vừa rồi nàng nói với đại thẩm béo là đại ca sẽ trở về, là lời nói phòng bị theo bản năng.
Khi ở nông thôn trước kia, những tên côn đô nghe ngóng được chuyện trong nhà nàng, nàng đều nói đại ca sẽ trở về.
Nhưng bây giờ nói là Tống Lạc An, đáng tiếc là nhị ca đã chết thật rồi.
“Sau này ta nên làm gì đây?”
“Cốc..cốc..cốc…”
"Ngọc Ngọc.”
Là giọng nói của Trình Toa Toa.
trước khi Tô An Lâm rời đi, hắn thấy được nàng ta là người không tồi nên mua năm lượng bạc thịt thú đưa cho Trình Toa Toa, nhờ nàng ta khi rảnh sẽ đi qua nhìn muội muội của hắn một chút.
Trình Toa Toa đã nhận đồ vật, nên rất có trách nhiệm, mỗi ngày nàng ta đều đến nhìn nàng một lượt.
Tô Ngọc Ngọc đã rất quen với sư tỷ của Tô An Lâm.
Có lầm có trẻ con đến phá cửa nhà nàng, may mắn là Trình Toa Toa đến đuổi những người đó đi.
Về sau cũng không còn người dám đến nhà nàng gây rối nữa.
"Toa Toa tỷ."
“Ta vừa nhìn thấy một bác gái béo đến nhà ngươi?”
“Ừm, đó là đại thẩm béo ở gần đây.”
"A, nàng không nói gì với ngươi chứ?”
“Không, chỉ rủ ta đi mò ốc nước ngọt cùng, nhưng ta có có tâm trạng đi.”
“Không thì là đúng, ca ca ngươi không ở nhà, ngươi không nên chay lung tung ở bên ngoài, dù sao ngươi cũng là bé gái, chỗ này có rất nhiều người thích bắt cô gái còn trẻ như ngươi đấy.”
Tô Ngọc Ngọc nghe vậy thì vội vàng gật đầu.
Trình Toa Toa dặn dò nàng thêm vài câu, sau đó rời đi nơi này, đi đến võ quán.
...
Tô An Lâm cưỡi ngựa, trong lòng phấn chấn. Đợt này hắn kiếm được rất nhiều bạc.
Chẳng những kiếm lời được một khoản tiền lớn, hắn còn có được vũ khí tốt, còn kiếm lời thêm một con ngựa.
Đúng rồi, vừa nãy hắn đi đến chỗ bán ngựa, nhờ người thợ thủ công cạo lông cho ngựa một lần, làm nó hoàn toàn khác so với trước. Hiện tại kể cả Kha Chấn Hỉ đứng trước mẳ cũng không nhận ra được ngựa của mình.
Trên đường đi, Tô An Lâm mua một bộ quần áo mới, ném tất cả quần áo có vết máu đi. Cuối cùng hắn mua thêm mấy món nhắm, thịt khô và hai con gà quay rồi về nhà.
Tô An Lâm cưỡi ngựa đi trên cửa nhà mình trên đường phố.
Tô An Lâm nhướng mày khi thấy trên vách tường nhà mình có một ký hiệu hình dấu “X”.
Hắn không dễ chịu theo bản năng, có cảm giác bị người để ý đến. Hắn xuống ngựa lau đi ký hiệu, đáng tiếc ký hiệu này được khắc bằng dao nên không lau đi được.
“Cốc cốc cốc!”
"Ai vậy?"
Tô Ngọc Ngọc lau đi nước mắt, vừa nghĩ xem có cần làm tang sự cho Tô An Lâm không, nhưng nếu nói như vậy, tất cả mọi người đều biết được anh trai của nàng đã chết rồi.
Sau này sẽ dễ dàng bị bắt nạt.
Nàng buồn bã, cảm thấy tương lai mờ mịt khó khăn.
“Hay là ta đi học võ.”
Tô Ngọc Ngọc thầm nghĩ.
Cuộc sống vẫn phải trôi qua, nàng không muốn tiếp tục sống lại khaorng thời gian bị lưu manh bắt nạt nữa.
“Là ta!”
Giọng nói của Tô An Lâm truyền đến.
Tô Ngọc Ngọc sững sờ, phản ứng đầu tiên của nàng chính là có phải bản thân nghe nhầm hay không, nhưng lại nghe thấy tiếng đập cửa, nàng nhanh chóng chạy đến mở cửa.