Chương 74 - Không Có Tâm Trạng
Khi thấy Tô An Lâm, Tô Ngọc Ngọc lập tức ôm chặt lấy eo Tô An Lâm.
"Oa..."
Tô Ngọc Ngọc òa khóc.
Tô An Lâm ngây người, nếu để người khác nhìn thấy sẽ cho là hắn bắt nạt muội muội mất, Tô An Lâm vội vàng đẩy cửa đi vào trong nhà.
“Sao vậy? Đừng khóc, nhìn xem, ta mua gà quay ngươi thích ăn nhất cho ngươi này."
"Nhị ca, ngươi không chết, ngươi không chết!"
"Đương nhiên không chết rồi."
“Sao Thiết thúc với một người tên là Lý Sinh đến nói với ta, nói là ngươi chết rồi."
"Ta không sao, tối nay ta đi tìm họ."
Tô An Lâm cười nhẹ, thuận miệng giải thích chuyện mình lạc đường.
"Quá tốt rồi, ta còn tưởng rằng ngươi chết rồi, làm ta sợ muốn chết."
"Ăn cơm trước đi, đói sắp chết rồi."
“A, để ta đi chuẩn bị.”
Tô Ngọc Ngọc vui vẻ chạy vào phòng bếp, lúc nhìn thấy nồi, nàng mới nhớ tới bên trong còn có bạc bèn vội vàng chạy ra nói chuyện Thiết Văn Đảm đưa bạc cho nàng.
Tô An Lâm tính toán thử, vậy mà có đến tám mươi lượng bạc.
"Thiết thúc nói, phầm thêm vào là tiền trợ cấp của ngươi.”
"Ừ, ta biết rồi."
Tô An Lâm vui vẻ, thế mà còn có một khoản trợ cấp.
Tô An Lâm cất kỹ bạc, thu dọn phòng chứa củi một lượt, sau này đây chính là phòng cho ngựa.
Sau khi nấu cơm xong, lúc ăn cơm, Tô An Lâm thuận miệng nói:
“Muội muội, sau khi ta đi, có người đến bắt nạt ngươi không?”
“Không có ai, tất cả mọi người đều đối xử với ta rất tốt, ta quen một đại thẩm béo, bà ta thường xuyên cho ta đồ ăn và trứng gà, hôm nay bà ta còn hẹn ta đi mò ốc nước ngọt.”
Tô Ngọc Ngọc vui vẻ ăn đầu gà nói tiếp:
“Nhưng khi đó nghĩ nhị ca xảy ra chuyện nên ta không có tâm trạng đi.”
“Không sao, ốc nước ngọt cũng không được bao nhiêu thịt.”
Tô An Lâm gặm một cục xương, nói tiếp:
“Mà này, ngươi không cảm thấy kỳ quái sao? Vì sao đại thẩm béo lại đối xử tốt với ngươi như vậy?”
“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên hôm nay khi bà ta hỏi đến ngươi, ta cố ý nói ngươi sắp trở về.”
“Làm rất tốt, người lạ không có lý do gì lại đối xử tốt với ngươi, chắc chắn không thích hợp.”
Tô Ngọc Ngọc gật đầu đồng ý, nàng phun xương gà ra:
"Ca, ta đang nghĩ, ta có thể học võ không?"
"Ngươi muốn học võ?"
“Ừm, Ngươi không có khả năng luôn ở nhà, vì vậy ta muốn luyện võ phòng thân."
"Có thể."
Tô An Lâm giám định căn cốt với muội muội.
“Giám định căn cốt: Tô Ngọc Ngọc căn cốt bình.”
Quả nhiên là muội muội sinh ra từ bụng mẹ, căn cốt giống y như hắn.
“Vậy thì tốt, ngày mai ta dẫn ngươi đến võ quán."
"Không không, như thế quá lãng phí bạc, ca, dù sao ngươi cũng học võ công, sau đó ngươi trở về dậy ra không tốt hơn sao.”
Tô An Lâm nghe vậy thì thấy cũng đúng.
Ăn cơm xong, Tô An Lâm ra khỏi cửa. Đầu tiến hắn đến chỗ Thiết Văn Đảm. Khi thấy Tô An Lâm, cả đám người đều sợ đến ngây người.
"Khá lắm, Tô huynh đệ, ngươi không chết!"
"Quá tốt rồi, mọi người đều cho là ngươi chết rồi cơ."
Tô An Lâm đơn giản kể lại chuyện mình lạc đường, cuối cùng hắn nói:
“Sau đó ta trở lại huyện Lâm Nghiễm, phát hiện tất cả mọi người đã trở về, vì thế ta bèn chạy về trước.”
"Lợi hại, một mình cũng có thể đi quãng đường xa như vậy về đến nhà.” Thiết Văn Đảm giơ ngón tay cái lên, vô cùng cao hứng nói.Dù sao Tô An Lâm có giá trị lớn như thế nào mọi người đều biết, sau này có hắn áp tiêu, an toàn của mọi ng cũng tăng lên rất nhiều.
Sau khi chia tay đám người Thiết Văn Đảm, Tô An Lâm đi đến võ quán.
Giống như trước đây, hắn đến võ quán cũng không khiến nhiều người chú ý.
Chỉ có Trình Toa Toa nhìn thấy hắn thì đến chào hỏi.
"Sư tỷ, cảm ơn mấy ngày này sư tỷ đã chiếu cô, ta mua chút bánh trái cho ngươi.”
Trình Toa Toa hơi xấu hổ:
"Thực ra cũng không có gì."
"Sư tỷ, ngươi cứ nhận đi.”
"Vậy ta nhận, ngươi có cái gì không hiểu có thể nói với ta."
“Chắc chắn rồi.”
Sau khi nói chuyện một lúc, Tô An Lâm đi đến chỗ đệ tử mới.
Mã Đông còn đang luyện công ở đây, có thể nhìn được thiết quyền công của hắn ta tu luyện rất nhuần nhuyễn, đánh đến vô cùng mạnh mẽ khí thế.
Nhìn thấy Tô An Lâm tới, Mã Đông trừng lớn mắt:
"Ngươi không chết!"
“Sao lại nói như vậy?”
Tô An Lâm cảm thấy kỳ lạ, đám người Thiết Văn Đảm cũng không quen biết Mã Đông, sao hắn ta lại biết tin hắn chết?
“Ta nghe được tìn này từ Từ Kim Niên, hắn là bạn tốt của thiếu gia Trương Tử An, không phải lần này thiếu gia Trương Tử An trở về từ huyện Lâm Nghiễm sao? Cùng ngày hôm đó hắn ta uống rượu với Từ thiếu gia, còn nói chuyện về ngươi, nói ngươi chết rồi.”
“Ta bị lạc đường trong rừng.”
Tô An Lâm bất đắc dĩ nói.
Lúc này, từ Kim Niên cầm quạt đi đến, hắn ta thấy Tô An Lâm thì cũng sửng sốt, kinh ngạc chào hỏi:
“Ngươi không sao à.”
Tô An Lâm chỉ có thể giải thích lại một lần nữa.