Chương 75 - Khóm Hoa
"Tốt, tốt, không có việc gì thì tốt, tu luyện thế nào rồi, ta mang ngươi đến một chỗ."
Từ Kim Niên đột nhiên nhiệt tình.
Tô An Lâm cảm thấy khá kỳ quái hỏi:
"Từ sư huynh có chuyện gì sao?"
"Nghe Trương Tử An nói đến chuyện của ngươi, hai huynh muội họ có ấn tượng không tệ đối với ngươi.”
Từ Kim Niên vỗ vai Tô An Lâm, nhưng ngay sau đó rút tay về, trong lòng bàn tay dính đầy chất lỏng trên người Tô An Lâm…
Cẩn thận nhìn, mới phát hiện quần áo trên người Tô An Lâm đã bị mồ hôi thấm ướt.
"Trách không được võ công của ngươi lại lợi hại, đủ khắc khổ."
Từ Kim Niên nhịn xuống cơn buồn nôn với chất lỏng trong lòng bàn tay nói thầm.
“An Lâm ta cũng không có ý gì, chỉ muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, tán ngẫu chút chuyện với ngươi.”
Từ Kim Niên cười rất hiền lành, Tô An Lâm hiểu được.
Năng lực của hắn đã được người khác tán thành. Cho nên hắn ta muốn lô kéo hắn. Chuyện này cũng là điều bình thường, giống như thiên tài Vương Viêm trong võ quán, hắn ta vẫn luôn bị người của các gia tộc lớn trong thành lôi kéo. Bây giờ hắn còn chưa có tiếng tăm, nhưng Từ Kim Niên biết được giá trị của hắn từ Trương Tử An.
Đối phương có thành ý như vậy, Tô An Lâm nghĩ nếu có thêm một bằng hữu cũng như có thêm một con đường, hắn lập tức ôm quyền nói:
“Tạ sư huynh, vậy ta về nhà thay bộ y phục khác.”
"Cùng đi cùng đi, thuận tiện đi cho biết đường đến nhà ngươi.”
Hai người đang nói đã thấy Vương Viêm ở cách đó không xa xách theo một túi tiền vui vẻ đi ra.
Đây không phải là túi bánh ngọt mà hắn đưa cho Trình Toa Toa hay sao. Nhìn túi tiền trong tay Vương Viêm, Tô An Lâm nói thầm.
Rời khỏi võ quán, Tô An Lâm dẫn Từ Kim Niên về nhà mình. Lúc mở cửa nhà ra, Tô An Lâm sửng sốt. Nhà hắn bị trộm ghé thăm à? Hoa cỏ trong sân đều bị xúc không còn một cây.
May thay, khi thấy muội muội thì Tô An Lâm đã biết chuyện gì xảy ra.
Muội muội dùng đao của hắn, nhổ sạch hoa cỏ trong sân. Trên mảnh đất trong sân đã bị nàng trồng một ít rau, còn có một ít hành lá.
"Ca, sao ngươi về sớm thế.”
Tô Ngọc Ngọc cười ha hả lau mồ hôi trên trán.
Miệng Tô An Lâm giật giật:
“Muội muội, những thứ này là…”
“Mấy khóm hoa cỏ nhìn rất chướng mắt, vì vậy ta nghĩ không thể lãng phí đất, vì vậy ta trồng ít rau xanh.”
Tô Ngọc Ngọc hưng phấn đi đến kho củi:
“Đúng rồi, ta còn mua hai con gà và vịt, chờ sau này chúng nó lớn nhà ta có thể mỗi ngày ăn trứng giống như nhà Lý thúc vậy.”
Quả nhiên con nhà nghèo đều sớm biết lo liệu việc nhà.
"Tô huynh, muội muội nhà huynh thật hiểu chuyện.”
Từ Kim Niên thấy Tô Ngọc Ngọc thì ánh mắt sáng lên.
Tô Ngọc Ngọc thấy Từ Kim Niên thì vội vào nhà pha trà.
"Muội muội, không cần pha trà đâu, ta và ngươi ca ca lập tức đi rồi.”
Từ Kim Niên vui tươi hớn hở nói:
“Tô huynh, thật sự rất hâm mộ ngươi, có muội muội đáng yêu như vậy, không giống ta, đều là tỷ tỷ, ai. . .”
Tô An Lâm cười nói:
“Nghe nói sư huynh có không ít tỷ tỷ.”
"Đúng vậy, mười ba tỷ tỷ.”
Tô An Lâm âm thầm líu lưỡi, trò chuyện vài câu xong, Tô An Lâm đi đổi một bộ quần áo sạch sẽ rồi đi ra ngoài.
"Muội, ta ra ngoài một chút, ngươi tự ăn cơm trước đi.”
Tô An Lâm căn dặn.
“Vâng, được ạ, huynh về sớm một chút.”
Tô An Lâm đi ra cửa, thấy một người phụ nữ béo ló đầu vào, khi bà ta thấy Tô An Lâm thì giật mình.
"Có việc gì sao?"
Dáng người Tô An Lâm khôi ngô, cao hơn cả cái đầu với ng phụ nữ béo kia.
Người phụ nữ ngượng ngùng nói:
“Ta chỉ đi ngang qua thôi.”
Từ Kim Niên híp mắt, vỗ nhẹ quạt xếp vào lòng bàn tay, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Thím béo.”
Tô Ngọc Ngọc thấy người phụ nữ béo thì vội đi ra:
“Ca, đây là thím béo ở gần đây.”
“À, có chuyện gì sao?"
Tô An Lâm nhìn người phụ nữ béo chằm chằm rồi nói.
“À thì, hôm nay ta nói với Ngọc Ngọc, chúng ta đi mò ốc nước ngọt, bắt được khá nhiều nên mới đến đưa cho nàng một chút, ngươi là ca ca của Ngọc Ngọc đúng không, nhìn thật đẹp trai.”
"Cám ơn, chúng ta không thích ăn ốc nước ngọt, không cần phiền ngươi đưa.”
Tô An Lâm nói.
"Vậy được rồi.”
Người phụ nữ béo đi ra.
Từ Kim Niên nhìn bóng lưng người phụ nữ béo, sau đó đi đến cửa. Ở trên vách tường cửa ra vào, quả nhiên phát hiện một dấu “X”. Sắc mặt hắn ta lập tức lạnh xuống.
"Sư huynh, ký hiệu này ngươi đã thấy qua rồi sao?”
Tô An Lâm nhìn biểu hiện trên mặt Từ Kim Niên, trong lòng hơi động.
Dù sao Từ Kim Niên cũng là ng địa phương, còn là quý công tử, nên quen biết với đủ hạng người.
"Ta chưa thấy qua, nhưng đã từng nghe nói qua, ngươi biết Cái Bang không?"
Tô An Lâm gật đầu:
“Nghe nói qua một chút, trên đường này có Cái Bang.”