Chương 82 - Cuồng Đao Trảm
"Lại có thi biến, thế đạo này càng ngày càng loạn lạc."
"Đây đã là lần thứ ba trong tháng này sư phụ đi xử lý chuyện như vậy rồi, đều là thi biến."
"May mắn trong thành không xảy ra chuyện như vậy."
"Ta nghe nói ở bên phía huyện Lâm Quảng càng loạn lạc hơn, rất nhiều người đã chạy khỏi nơi đó, có chút người cũng đi vào nơi này của chúng ta."
"Trách không được đám lưu dân bên ngoài càng ngày càng nhiều."
"Giá lương thực sáng nay lại tăng lên rồi, trở về ta lại đi mua thêm ít gạo."
"Người bên phía huyện Lâm Quảng chạy tới nói, gạo nếp có thể trị được thi độc, trở về ta cũng chuẩn bị một ít để trong nhà."
"Ta cũng nghe nói thế."
Nghe người chung quanh nói, Trình Toa Toa nói thầm:
"Gạo nếp thật sự có thể trị được thi độc sao?"
Tô An Lâm không biết nói gì, chuyện này không hải là do hắn truyền ra hay sao?
"Khẳng định là có thể, lần này ta cũng áp tải đi đến huyện Lâm Quảng, hơn nữa chuyện này là do ta nghĩ ra."
Tô An Lâm ăn ngay nói thật.
Trình Toa Toa trừng to mắt:
"Sư đệ, do ngươi nghĩ ra?"
"Ừ, đám người Thiết tiêu đầu bên Thiết môn tiêu cục cũng đều biết."
"Vậy đúng là tốt thật, khi trở về ta cũng mua một ít."
Tô An Lâm kỳ quái hỏi:
"Sư tỷ, ngày thường ngươi không đi ra ngoài làm nhiệm vụ, mua gạo nếp về làm cái gì?"
"Ta có một người bằng hữu thường xuyên đi ra ngoài ta muốn mua cho hắn một ít."
Mặt Trình Toa Toa đỏ lên, vừa vặn Vương Viêm và một ít sư đệ khác cũng đi tới, nàng vội vàng đi qua đó chào hỏi.
"Ai..."
Tô An Lâm lắc đầu, lại tiếp tục tu luyện.
"Cuồng Đao Trảm độ thuần thục +2."
"Cuồng Đao Trảm độ thuần thục +2."
Không trong chốc lát, trên giao diện cũng đã hiện ra thông tin của Cuồng Đao Trảm.
"Công pháp: Cuồng Đao Trảm. (Nhập môn)"
Trong lòng Tô An Lâm vui vẻ, càm lấy khăn lau lau mồ hôi trên trán, hắn khổ luyện như vậy rốt cuộc cũng không phải là lãng phí, Cuồng Đao Trảm cuối cùng cũng đã vào nhập môn rồi.
"An Lâm, uống chút canh bổ đi."
Không biết Mã Đông đã đến đây từ khi nào, đại ca của hắn đang đứng phía sau lưng hắn, cũng nhìn về phía Tô An Lâm rồi gật đầu:
"Buổi sáng nay ta nghe Từ thiếu nói ngươi cũng muốn đi đến ngư trường ở bờ sông?"
"Đúng vậy, ta đang định buổi chiều đi qua đó, nhìn xem có nhiệm vụ gì thích hợp hay không."
Tô An Lâm lau mồ hôi nói.
Tuy rằng trong tay hắn vẫn còn chút tiền dư thừa, nhưng cách mấy ngày lại phải mua thịt một lần, số tiền này cũng tốn không ít, hơn nữa sau khi chuyển nhà còn mua không ít gia cụ, mấy ngày nữa còn phải tốn tiền đi tu sửa một chút, lại phải tiêu không ít tiền...
Mã Lực nói:
"Vậy chúng ta cùng nhau đi đi, hai anh em chúng ta cũng chuẩn bị đến đó."
"Được."
Ba người cùng nhau uống canh bổ, sau khi ăn canh xong, Tô An Lâm cảm thấy cảm giác tê mỏi trên người đã giảm đi không ít.
"Vậy ta đi về ăn cơm trước, buổi chiều chúng ta cùng đi."
Tô An Lâm phất tay chào Mã Đông và Mã Lực, rời khỏi nơi này.
Đi đến cửa, Tô An Lâm hơi sửng sốt một chút.
Ở cửa có một đám người đang đi tới, ba nam hai nữ, trong đó có một người nữ nhân mà hắn quen biết, là khuê nữ Hoàng Lệ Quyên của thôn trưởng ở nông thôn.
Hoàng Lệ Quyên cũng ngẩn người ra:
"Tô An Lâm."
"Hoàng Lệ Quyên, thật là trùng hợp."
Tô An Lâm cười, khá lâu rồi hai người không gặp nhau, Hoàng Lệ Quyên đã trưởng thành hơn rất nhiều, nàng mặc một bộ y phục bó sát màu xanh lơ, dáng vẻ anh tư táp sảng.
"Lần trước ta về nhà, nghe cha ta nói ngươi đã chuyển nhà rồi."
"Ừ, hiện giờ ta đang ở gần chỗ này, ngươi có muốn đi xem thử hay không?"
Tô An Lâm nói.
"Hoàng sư muội, Vương Viêm huynh đệ đã thu dọn đồ xong rồi, chúng ta nên đi Tam Phẩm Hương."
Một gã nam tử sắc mặt kênh kiệu kiêu căng nhìn về phía Hoàng Lệ Quyên nhàn nhạt nói, không thèm liếc mắt nhìn Tô An Lâm một cái.
"Ta đã biết, Hàn sư huynh."
Hoàng Lệ Quyên dường như có chút sợ hãi gã nam tử này, nhìn về phía Tô An Lâm lắc lắc đầu.
"À, vậy ta đi trước đây."
Tô An Lâm biết hiện tại Hoàng Lệ Quyên không tiện, cho nên quay đầu rời đi.
"Sư muội, ngươi được sư phụ coi trọng, tương lai sẽ có tiền đồ không hạn lượng, có chút người không cần thiết phải làm thân, sẽ có bất lợi đối với ngươi."
Hàn Tây kiêu căng nói.
"Hắn là đồng hương với ta, chúng ta ở cùng một thôn."
"Ta đã nhìn ta, ngươi chỉ là một cô nương, không cần phải đến gần những kẻ nam nhân hạ đẳng đó, miễn cho người khác nhàn thoại."
Hàn Tây lại nói:
"Sư huynh cũng suy nghĩ cho người thôi."
Một đệ tử đừng bên cạnh cũng gật đầu:
"Không sai, những kẻ nam nhân hạ đẳng đến từ nông thôn đó không có bản lĩnh gì, lại luôn nghĩ đến chuyện cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga."
Một nữ đệ tử khác cũng kéo tay Hoàng Lệ Quyên, nói:
"Hàn sư huynh nói không sai, trước kia ta cũng có một người bạn tốt chơi từ nhỏ đến lớn, lúc nào cũng tìm ta, đưa cho ta cái này cái kia, có lần hắn còn nói là thích ta, lúc đó ta vừa tức giận vừa buồn cười, hắn cũng không thử soi gương lại xem, sau lần đó ta đã trực tiếp cắt đứt liên hệ với hắn."