Chương 94 - Cuồng Đao Phi Trảm
Một Cái Tai một mặt trắng bệch, vừa mới mấy quyền xuống tới, hắn nện ở Tô An Bây giờ thấy lão nhị cũng bị đánh cho thê thảm như vậy thì vừa kinh sợ không thôi. Loại người như này sao có thể là tiểu nhân vật bình thường được?
Nhất thời hắn ta oán trách lão nhị, còn Vạn Sự Thông, nếu hắn ta biết trước người này lợi hại như vậy thì hoàn toàn có thể nói chuyện trước.
Đầu năm nay, dĩ hòa vi quý là quan trọng nhất.
Hiện tại đã không còn kịp nữa rồi.
Quan trọng nhất là Tô An Lâm đánh một trận xong mà dáng vẻ vẫn không có chút mệt mỏi nào.
Cơ thể đáng sợ của hắn mang theo sức nóng dữ dội giống như núi lửa di động, lúc nào cũng có thể phun trào.
Tuy hoảng sợ nhưng dù sao Nhất Chích Nhĩ cũng là người có kinh nghiệm thwucj chiến, cũng không phải chưa bao giờ gặp tình huống nguy hiểm như vậy.
Hắn ta biết lúc này có cầu xin tha thứ cũng vô dụng, bèn trở tay lây ra một con dao găm phát ra ánh sáng đên ở sau lưng, hướng về phía hông Tô An Lâm mà đâm.
Con dao găm này cũng không phải làm từ sát bình thường, chém sắc như chém bùn. Đột nhiên Tô An Lâm nắm lấy cơ hội, một tay nắm lấy cánh tay cầm dao găm của hắn ta, một tay khác nâng đao chém đến.
Tiếng gió vang lên vèo một cái, cánh tay của Nhất Chích Nhĩ đã bị chém đứt. Cái tay cụt bay lên, trực tiếp rơi vào chậu than.
“A...”
Nhất Chích Nhĩ che chỗ tay đứt kêu lên thảm thiết, máu tươi chảy ra ngừng ngừng.
“Cuồng Đao Phi Trảm!”
Trong nháy mắt đáo pháp sắc bén đánh ra một đao chém thẳng từ trên xuống dưới, chém người thành hai nửa.
Giết người thành công, +65 điểm kinh nghiệm.
Bên trong đại sảnh vẫn còn sót vài tên chưa chết. bọn hắn nhìn Tô An Lâm máu me đầy mặt thì lập tức quay đầu chạy ra bên ngoài. Đối với những kẻ này đương nhiên Tô An Lâm sẽ không buông tha cho bất kỳ tên nào.
Tô An Lâm xách đao đuổi theo hai tên sót lại đang hoảng hốt chạy đi.
bên kia vẫn còn một đám huynh đệ, người ở đó nhiều hơn, cho bọn hắn chút an ủi đi.
“Mã Đức, chuyện gì đang xảy ra?” Một tên tiểu đầu mục đang ăn thịt, thấy thế thì ném thịt sang một bên.
“Đại ca, Nhóm người Đại Đương gia, bọn hắn...có người đánh đến đây rồi.”
"Chạy đi, chạy đi..."
Tên đang chạy trối chết nói chuyện loạn cả lên.
“Cút đi!”
Tiểu mục đầu đẩy người đi, quát:
“Các huynh đệ, cầm vũ khí lên, giết cho ta!"
Nhưng giây tiếp theo một người người đầy máu me đứng giữa đường nhỏ trước mặt họ. Nhìn một màn như vậy, trong lòng Tiểu mục đầu lộp bộp một tiếng, vội hỏi:
“Đám người đại đương gia đâu?”
“Bị...Bị hắn giết rồi!”
Lúc họ còn đang nói chuyện Tô An Lâm đã giết đến đó.
Chỗ này có vài chục người, đều là điểm kinh nghiệm biết đi.
Chỉ chốc lát trong chốc lát, toàn bộ chỗ này trở nên rối loạn.
Có người đứng dậy phản kháng nhưng vừa mới tiến lên đã đầu thân mỗi thứ một nơi, có người lại nhìn nửa người dưới của mình bay ra ngoài.
Tiểu đầu mục quay đầu muốn chạy.
Tô An Lâm phi đao, đâm chính giữa tim hắn ta.
Hắn ta lảo đảo một cái rồi ngã nhào xuống đất, lúc đứng lên còn thầm vui sướng trong lòng nói:
“Trong tay hắn không còn đao nữa, không cần lo, xông lên chém chết hắn…”
Những người còn lại to gan hơn theo sát nhau tiến về phía hắn. Từng đao chém lên người Tô An Lâm, nhưng căn bản là vô dụng, ngược lại còn chấn động làm tay của đấm người kia đau nhức.
Tô An Lâm vận chuyển Thiết Cốt Công, nội công trùng trùng điệp điệp, nắm đấm hiện ra một vòng sáng màu đen, liên tiếp đấm mấy quyền.
Phàm là kẻ bị đánh trúng xương cốt đều vỡ nát, có kẻ vỡ đầu lâu, trực tiếp chết không kịp ngáp. Chỉ chớp mắt mà trên sân chỉ còn lại một đống xác.
Thăng cấp!
Thăng cấp thành công, lên cấp 5, HP +7.
Tô An Lâm rút đao ra, nhìn ra ngoài. Còn có sót lại mấy tên.
"Chạy, chạy mau..."
Mấy người giống chạy trối chết như được phải quỷ.
Tô An Lâm cầm đao, giết tới.
Chỉ một người mà giết sạch trại.
Rất nhanh sau đó hắn đã trở lại đại sảnh. Đây cũng là nghề cũ, hắn sờ thi thể
Đao của Lâm Nhất Đao chính là Thanh đao tốt nhất, vô cùng sắc bén. Đáng Tiếc đao này quá nhẹ, không thích hợp với hắn.
Sau đó hắn tìm được một chút bạc vụn, Tô An Lâm lập tức im lặng, cáu tên Lâm Nhất Đao này đúng là quá nghèo, còn không nhiều bạc bằng tên tiểu mục đầu hắn vừa giết. Ngược lại hắn mò được hơn trăm lượng bạc trên người Vạn Sự Thông. Tô An Lâm lấy được một cái túi tiền màu vàng trên người Nhất Chích Nhĩ, bạc trong túi cũng không ít, Nhưng quan tọng nhất là bên trong để một thứ nhìn giống một tấm da dê.
Tấm da dê rách nát tàn tạ, bên trên vẽ một bản đồ siêu vẹo.
Bên trên viết một hàng chữ bằng máu đã phai: Mộ Hồ tiên.
“Là bản đồ kho báu bị hư hại?”
Tô An Lâm vô thức nói
Thứ có thể khiến Nhất Chích Nhĩ tự mình cất giấu nhất định là không đơn giản. Hắn sờ tấm da dê, cảm xúc không tồi, có vẻ đã rất nhiều năm. Hắn quyết định giữ lại, biết đâu gặp được người biết nhìn hạng thì có thể bán được giá tốt. Hắn nhặt luôn con dao găm ánh đen mà Nhất Chích Nhĩ dùng để đánh lén mình lên. Con dao găm này vừa thử xong, rất sắc bén, nó có thể dễ dàng cắt một lỗ trên người Tô An Lâm.