Chương 95 - Điểm Thuộc Tính Tăng Mạnh
“Khó trách con dao này lại được hắn ta coi như con át chủ bài, lấy trình độ sắc én như vậy, dung là có thể làm tổn thương mình.”
Hắn cẩn thận từng li từng tí nhét đao vào vỏ đao, buộc ở bắp chân. Sauk hi cất khĩ đồ, hắn đi xung quanh dạo một vòng, muốn tìm xem Nhất Chích Nhĩ còn giấu bảo bối gì nữa không, là bạc cũng được. Dù sao cũng cướp bóc lâu như vậy, nhất định là có tiền.
Đáng tiếc là cái gì cũng không tìm thấy. Ngược lại tìm được cha con nhà học Tưởng bị bắt cóc.
Sauk hi hỏi một bang chúng thoi thóp, hắn mới biết được Nhất chích Nhĩ là một tên cực kỳ khôn khéo, tiền tài của hắn ta đều đặt ở chỗ tình nhân hắn ta ở trong thành. Hắn có tận mấy tình nhân, mỗi người đều đặt một ít tiền bạc, ngoại trừ hắn ta ra thì ai cũng không biết được những tinh nhân kia là ai.
Không còn cách nào, sau khi giải quyết bang chúng, Tô An Lâm từ bỏ việc tìm kiếm, dẫn người xuống núi.
Nơi giam người không cùng chỗ với chỗ họ đánh nhau, còn cách xa một khoảng, đây là một tên bang chúng còn sốt sót nói. Cho nên những người được cứu cũng không biết đã xảy chuyện gì, chỉ nghr Tô An Lâm nói, hắn đã giải quyết xong, cứ vậy đi xuống núi.
Dọc theo ký hiệu mà hắn đã đánh dấu lúc đến, Tô An Lâm dẫn người xuống núi, vừa mở bảng ra xem xét.
“Tên: Tô An Lâm. Cấp 5.
Thanh máu: 73/82+.
Điểm kinh nghiệm: 230/1500.
Điểm thuộc tính: 12 giờ. (mỗi 100 điểm điểm kinh nghiệm có thể đổi 1 điểm thuộc tính).)
“Công pháp: Cuồng Đao Phi Trảm. (đại thành +)”
“Công pháp: Đại Lực Thiết Cốt Công, thiết cốt. (đại sư +)”
“Công pháp: Phượng Vũ Cửu Thiên công. (tiểu thành)”
Điểm thuộc tính đột nhiên nhiều như vậy khiến Tô An Lâm rất cao hứng. Nhất là trong lúc thực chiến kia nãy Cuồng Đao Phi Trảm đột nhiên đột phá từ tiểu thành lên đại thành. Điều này đã chứng thực suy đoán của hắn, đẳng cấp công phát có thể tăng lên dựa vào độ thuần thục kinh nghiệm
Bởi vậy hiện tại hắn cũng không vội vàng trục tiếp thăng cấp công phát mà cân nhắc học thêm mấy công pháp rồi tính sau.
Trong khi chiến đấu lúc nãy, nếu nghiêm túc mà nói thi đao pháp của hắn về phương diện tốc độ có hơi chậm so với Lâm Nhất Đao. Cái này là do vấn đề ở thân pháp. Ngoại trừ cái này ra, hắn chú ý đến trên bảng xuất hiện chức năng mới, xuất hiện cột bạn bè.
…
Sắc trời càng lúc càng tối. Dưới chân núi Xà Sơn. Trương Hà nhìn mặt trời sắp xuống núi thì cười khẩy một tiếng:
“Đi.”
“Lão gia, tên tak ki còn chưa xuống núi.”
Phu xe nói.
“Lâu như vậy còn chưa xuống núi, nhất định là đã toi mạng rồi, chúng ta cứ đi trước, mây ngày nay bên ngoài không yên ổn, có rất nhiều Yêu Phong Tử, đi về lúc trời còn sáng mới an toàn.”
“Ồ.”
Vừa dứt lời, một trận tiếng lá xào xạc truyền đến. Sau đó đã thấy Tô An Lâm dẫn theo mười người xuống núi. Tô An Lâm đã sớm đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cũng lau sạch máu trên nên trông hắn giống như khi vừa đến.
Trương Hà thấy cảnh này, quạt trên tay cũng quên qjat, hai mắt đờ ra. Bảo ngươi đi đàm phán, chứ không phải bảo ngươi đi cứu hết người về.
“Tô...Tô tiểu huynh đệ, chuyện này là sao? Sao tất cả mọi người đều xuống núi?” Trương Hà vội vàng đi đến hỏi.
Tô An Lâm cởi cương ngựa:
“Nhất Chích Nhĩ rất dễ nói chuyện, đi thôi.”
Tô An Lâm không nói tỉ mỉ, dù sao nhóm thổ phỉ này nhìn từ ngoài giống như chiếm núi làm vừa nói không chừng sau lưng lại có liên hệ với thế lực lớn nào đó. Cũng có thể là có quan hệ thân thích với đỉnh núi khác. Vì để tránh bị tra thù, hắn đã che dấu những chuyện này.
Khi trời dần tối,cuối cùng Tô An Lâm đã dẫn cha con nhà học Tưởng và mấy gã người hầu về đế nhà họ Tưởng.
"Cha, đệ đệ...Mọi người, mọi người đều trở về rồi!”
Tưởng Tiểu Diệp thấy người thân thì nhất thời chưa ứng kịp. Nàng từng nghĩ có phải bản thân đang nằm mơ hay không, hoặc là người thân trước mắt nàng là quỷ hồn. Bọn họ đã chết, vậy nên đến tìm nàng báo mộng, kể cho nàng biết mình chết thảm như thế nào. Bởi vậy khiến nàng từ kích động chuyển sang sợ hãi.
Bản tiểu thư gặp quỷ.
May là Tô An Lâm buộc chắc cương ngựa rồi vào sau nói:
“Tưởng tiểu thư, ta mang người về cho ngươi này.”
"Nữ nhi."
"Tỷ tỷ..."
người một nhà ôm chầm lấy nhau, đứng tại chỗ khóc to, nước mũi nước mắt cọ hết cả vào người nhau. Tô An Lâm để người một nhà trò chuyện một lúc sau mới đi theo Tưởng Tiểu Diệp vào phòng khách.
“Tô công tử, ý của ngươi là, ngươi đánh một trận với Nhất Chích Nhĩ, hắn ta không đánh lại ngươi nên thả người đi?”
“Ừm.”
Tô An Lâm thuận miệng nói:
“Đương nhiên là ta có dùng một ít thủ đoạn ở trong, nguyên nhân bên trong không thể nói rõ được.”
“Ta hiểu, ta hiểu, ngươi đã cứu cả nhà chúng ta, còn giúp nhà chúng ta không phải trả 4000 lượng bạc tiền chuộc, rất cảm ơn ngươi.”
“Ta đã nhận nhiệm vụ này, đây là chuyện nên làm.”
Tô An Lâm nói:
“Sắc trời đã tối, ta phải trở về nhà, ngươi xem…”
“À, lúc trước đã nói là ba phần lãi, ngươi giúp chúng ta không phải tar 4000 lượng, vậy coi như trừu đi còn 12000, thêm 50 lượng...Không đúng không đúng, dù sao ngươi cũng trực tiếp cứu cả nhà chúng ta, và những hạ nhân kia nữa, như vậy thì tính tổng 1500 lượng cho ngươi đi!”
Thái độ của Tưởng Tiểu Diệp vô cùng thành khẩn.