Từ Nhìn Thấy Thanh Máu Bắt Đầu Vô Địch

Chương 97 - Thiên Tài

Chương 97 - Thiên Tài


Đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
Đây thật là niềm vui ngoài ý muốn. Lập tức Tô An Lâm đã hiểu ra. Nếu so công pháp với người khác thì độ thuần thục càng tăng nhanh hơn. Nghĩ đến đây, Tô An Lâm tăng tốc độ lên.
Còn Từ Kim Niên cũng tập trung hơn, thầm nghĩ quả nhiên là vậy. Hắn ta vừa nhìn Tô An Lâm luyện Đại Lực Thiết Công đã biết hiện không giống, căn bản không hề giống một người vừa mới học mà ngược lại giống như có quy luật. Cảm giác như vậy hắn chỉ thấy qua trên tay sư phụ. Cho nên mới nói muốn luận bàn, hiện tại quả nhiên là vậy, chiêu thức của Tô An Lâm không hề kém hơn so với hắn.
Điều này nói lên cái gì?
Chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Tô An Lâm đã học rất lâu. Nhưng chuyện này không có khả năng, ai cũng biết hắn học công phát này không lâu. Vậy cũng chỉ có khả năng thứ hai, hắn là thiên tài!

Thiên tài!! Trong lòng Từ Kim Niên càng lúc càng vững chắc với suy đoán này.
Hắn nhớ tới lần trước Trương Tử An đã đi đến huyện Lâm Quảng để đón người, Trương Tử An chính miệng nói với hắn rằng, thực lực của Tô An Lâm không yếu, lúc đối mặt với Yêu Phong Tử ở trên tường thành cũng không bị rời vào hạ phong. Kết hợp với những gì hắn thấy hiện tại, Tô An Lâm tuyệt đối là thiên tài trong thiên tài.
Nửa ngày sau, Tô An Lâm đã kiếm được thêm 50 điểm độ thuần thục, chỉ là Từ Kim Niên lại thu tay lại, cười nói:
"Mệt rồi mệt rồi, nghỉ ngơi một lát đi."
Tô An Lâm cảm thấy có chút đáng tiếc, chỉ mới một chút như vậy đã mệt mỏi rồi, sau đó hắn lại tiếp tục luyện tập với cọc người gỗ.
Hiện giờ độ thuần thục của Đại Lực Thiết Cốt Công đã lên tới 300, hắn thầm suy đoán, hắn đã sắp đạt được cấp tông sư, nhưng vẫn còn thiếu một cơ hội nữa.
"An Lâm, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"
"Khoảng mười bảy rồi....Sư huynh, ngươi hỏi cái này làm gì?"
"Ha ha, ta thấy ngươi cũng không tồi, vừa lúc ta cũng có một biểu muội, tình tình tri thư đạt lý, dung mạo xinh đẹp, gia cảnh cũng không kém cỏi, không biết là ngươi có hứng thú hay không?"
Tô An Lâm hơi sửng sốt, có chút không thể theo kịp suy nghĩ của Từ Kim Niên.
Chẳng lẽ là phẩm chất ưu tú của ta đã bị Từ Kim Niên phát hiện?
Quả nhiên là vàng đến nơi nào cũng sẽ sáng lên mà.
Từ Kim Niên giải thích:
"Ngươi đừng hiểu lầm, ta thật lòng muốn làm mai mối thôi."
"Tạm thời ta không có suy xét về chuyện này."
Hiện tại hắn một lòng muốn luyện công, sau đó đi ra ngoài giết địch kiếm giá trị kinh nghiệm, lấy thời gian lâu sài, hắn nhất định sẽ siêu việt mọi người ở nơi này.
Nếu hắn cưới vợ sinh con, vậy sẽ tương đối phiền toái.
Từ Kim Niên nghiêm mặt nói:
"Làm sao vậy, ngươi còn cho rằng sư huynh sẽ lừa ngươi sao? Cho rằng sư huynh sẽ để cho ngươi đổ vỏ?"
"Ta không có ý tứ này..."
"Vậy ngươi đúng là đang ngượng ngùng."
Từ Kim Niên cười:
"Ngươi cứ yên tâm đi, không phải là sư đệ ngươi cảm thấy kết hôn sẽ ảnh hưởng đến chuyện luyện công hay sao, không có chuyện gì, rất nhiều võ giả đã kết hôn rồi, chỉ cần hành phòng trễ một chút, hoặc là một năm làm một hai lần là được, sẽ không ảnh hưởng gì cả."
"Giống như sư phụ của chúng ta, ngươi đứng thấy hắn mỗi ngày đều nói cái gì mà võ giả không nên làm chuyện phòng the quá nhiều, nhưng thật ra hắn còn chơi lắm trò hơn người ta nhiều."
Từ Kim Niên nhỏ giọng phỉ nhổ.
Tô An Lâm nhướng mày:
"Chỉ là.."
"Được rồi, chúng ta đã hẹn trước rồi đấy, đợi chút nữa ta sẽ đi nói cho biểu muội nghe."
Từ Kim Niên thật sự cảm thấy thiên phú của Tô An Lâm không tệ, hắn bề ngoài thoạt nhìn tùy tiện không hiểu biết cho lắm, nhưng dù sao cũng là con cháu trong gia tộc, so với người khác đã là cực kỳ khôn khéo. Hắn dám khẳng định, thiên phú của Tô An Lâm có thể gấp ba lần Vương Viêm trở lên. Một tên Vương Viêm đã có thể được nhiều gia tộc trong thành nâng đỡ như vậy, nếu thiên phú của Tô An Lâm bị người khác biết được, vậy chẳng phải là...
Ngẫm lại liền kích động, cho nên hắn phải làm tốt quan hệ với Tô An Lâm trước.
Đương nhiên, hắn nhất định sẽ không nói chuyện về võ công của Tô An Lâm ra ngoài, nếu không chẳng phải là tự kiếm thêm đối thủ cạnh tranh cho mình hay sao?
Ngay lúc bọn họ đang trò chuyện vui vẻ, cách đó không xa, Vương Viêm đang đi cùng với một đám sư huynh tiến vào, đám người đó có vẻ cực kỳ vui sướng, nghe kỹ mới biết, thì ra Vương Viêm lại đột phá.
"Vương sư đệ, thật không hổ danh là thiên tài đệ nhất của Hoàng Kê trấn chúng ta, nhanh như vậy đã đột phá rồi."
"Đúng thế đúng thế, hôm nay chúng ta nhất định phải đi tửu lầu, phải làm một bữa để chúc mừng Vương sư đệ mới được."
Vương Viêm cười rất vui vẻ, đặc biệt là lúc nghe những lời thổi phồng đó, lại càng vô cùng hưởng thụ.
Nhớ đến trước đây, lúc hắn vừa mới tới nơi này, bị rất nhiều người khinh thường, nhận hết mọi lời lạnh nhạt. Nhưng hiện tại thì sao? Những người lúc trước khinh thường hắn, hiện tại nhìn hắn đều mang theo kính sợ trong mắt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất