Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 53

Chương 53


Muốn đến được Nga Mi Sơn (峨眉山) phải mất ba ngày ba đêm đường bộ về hướng nam Thành Đô.
Vì trên độ cao vạn trượng nên phong cảnh trên Nga Mi Sơn được mệnh danh là nơi hùng vĩ nhất của Tứ Xuyên Thành.
Nhắc đến Nga Mi Sơn người ta sẽ nghĩ ngay đến năm thứ.

Thứ nhất là Vân Hải (雲海).
Người đã từng trực tiếp nhìn thấy biển mây phủ trên đỉnh của những dãy núi cao chót vót sẽ cảm nhận được thứ gọi gì là cảm giác bị áp đảo bởi cảnh sắc uy nghi của tự nhiên.

Thứ hai chính là Nhật Xuất (日出).
Mặt trời ló dạng từ Thiên Phủ Bình Nguyên (天府平原) phía đông Nga Mi Sơn bao phủ thế gian bởi sắc vàng ấm áp, có ngắm nhìn cảnh sắc này bao lâu cũng không thấy chán.

Thứ ba chính là Phật Quang (佛).
Gần Nhiếp Thân Nghiêm (攝身巖) Kim Tỉnh Phong xuất hiện cầu vồng thất sắc từ mùa hè cho đến đầu thu, khi cầu vồng này chiếu vào người, cảm giác giống như ánh hào quang phát ra từ Đức Phật.
Mọi người tin rằng đây chính là Đức Phật đang phù hộ cho chúng sinh.

Thứ tư chính là Thánh Đăng (聖燈).
Cứ mỗi mùa hè đến, hàng triệu con đom đóm sẽ đồng loạt nhấp nháy giống như chòm sao dày đặc đang nhảy múa trên không, lay động không ngừng trong sơn cốc tối om, tỏa ra ánh sáng tuyệt đẹp, vì trông chúng thiêng liêng như thế, nên trong Phật Giáo gọi là "muôn ngọn thánh đăng bái Phổ Hiền".

Và cuối cùng chính là Nga Mi Phái (峨眉派).
Nga Mi Phái nằm dưới đỉnh Kim Tinh Phong của Nga Mi Sơn, là một trong những niềm tự hào của người dân ở Tứ Xuyên Thành.
Mặc dù đã suy yếu hơn lúc còn thuộc Cửu Đại Môn Phái, thế nhưng, địa vị của họ vẫn còn rất lớn.
Nga Mi Phái vốn là một ngôi chùa lớn thuộc Phật môn trước khi phân môn.
Chính vì điều này mà nhiều người đã tìm đến Nga Mi Phái để lễ Phật suốt năm. Thế nhưng, gần đây người ta đã không còn lui tới nữa.
Nguyên nhân chính là do sự đối đầu giữa Nga Mi và Thanh Thành Phái ngày càng nghiêm trọng nên Nga Mi đã không còn nhận khách đến hành hương nữa.
Thay vào đó, chỉ những võ giả của môn phái có liên hệ với Nga Mi mới được đến núi Nga Mi.
Trên sơn lộ đến Nga Mi, có nhiều cửa ải được bố trí và có cả võ giả của Nga Mi Phái đứng canh gác.
Để vào được Nga Mi phải vượt qua vài tầng cửa ải như vậy.
Môn đồ đời ba của Nga Mi Phái - Thương Liên nhìn lướt qua đôi nam nữ trước mặt bằng ánh mắt sắc bén.
Nữ nhân vận bộ y phục khá hở hang, còn gã nam nhân sở hữu thân hình vạm vỡ thản nhiên đón nhận ánh mắt của Thương Liên.
“Vậy hai vị từ Hắc Vân Binh Đoàn đến đây để gặp Chưởng môn nhân của bổn phái đúng không?”
“Đúng vậy. Bọn ta đến đây để gặp Chưởng môn nhân của quý phái theo lệnh của Đoàn chủ.”
Nữ nhân tỏa ra sức quyến rũ mỉm cười đáp lời chính là Hứa Lan Châu. Người đi bên cạnh nàng ta chính là Ngũ Dục Bá.
“Chuyện này ta không thể tự ý quyết định được. Trước tiên ta sẽ báo cáo lại với Chưởng môn, xin các vị vui lòng đợi ở đây một chút.”
“Hô hô! Bọn ta đợi bao lâu cũng được.”
Thương Liên nhìn Hứa Lan Châu cười giả lã không hợp với uy nghiêm của một Phật môn, ánh mắt nàng liền lộ rõ nét không hài lòng.
‘A Di Đà Phật! Biệt hiệu là Huyết Tri Thù (血蜘蛛) nên trông cũng giống con nhền nhện ( 蛇蝎) nhỉ!’
Nếu nàng có thể tự đưa ra quyết định trong tình huống này, nàng sẽ không để cho một người như Hứa Lan Châu bước chân vào Nga Mi Phái. Thế nhưng giờ là thời chiến, Nga Mi Phái đúng là cần thêm người có thực lực.
Nàng không thể làm hỏng đại sự chỉ vì tình riêng.
Việc Hứa Lan Châu áp chế được lũ thủy tặc tấn công thuyền tải lương thực đã truyền đến Nga Mi Phái.
Vậy nên, Thương Liên biết Hứa Lan Châu là một cao thủ đáng gờm.
Thương Liên thả bồ câu rồi chờ đợi lời hồi đáp từ thượng cấp.
Câu trả lời không bao lâu sau đã được truyền đến.
Trong thư truyền về đã đồng ý cho hai người vào trong bổn sơn.
Thương Liên đưa lệnh bài cho Hứa Lan Châu và Ngũ Dục Bá.
“Khi các vị leo lên núi sẽ thấy năm cửa ải. Chỉ cần đưa lệnh bài này ra thì các vị sẽ vào được bổn sơn.”
“Hô hô! Đa tạ cô nương. Hẹn gặp lại cô khi bọn ta xuống núi nhé…”
Hứa Lan Châu nháy mắt với Thương Liên rồi cùng Ngũ Dục Bá bước qua cửa ải.
Nàng cảm nhận được ánh mắt khó chịu từ phía sau lưng nhưng nàng không thèm để tâm đến.
Thương Liên không phải là môn đồ đời thứ nhất, vậy nên lòng tự tôn của Hứa Lan Châu không cho phép nàng sợ hãi trước một môn đồ đời ba như thế.
“Núi Nga Mi quả nhiên là thiên hạ đệ nhất phong cảnh hữu tình. Thật hãnh diện làm sao.”
Ngũ Dục Bá ngắm nhìn cảnh sắc núi Nga Mi rồi bật ra câu cảm thán.
Phong cảnh núi Nga Mi đúng là tuyệt vời đến mức làm lay động cả một Ngũ Dục Bá vốn không mấy ưa thích núi non sông nước này.
“Dù đẹp đến mấy nhưng để thua Thanh Thành Phái thì có ích gì chứ. Bọn họ thừa biết việc bị trục xuất khỏi núi Nga Mi sẽ thê thảm thế nào mà.”
“Nhưng sao lại giao chiến với Thanh Thành Phái chứ. Quan hệ giữa họ không tốt đến vậy sao?”
“Ta không biết! Nghe nói từ bảy năm trước mối quan hệ đã xấu đi rồi trở mặt nhau từ đó…”
“Hưm! Không rõ bọn họ chiến nhau vì lý do gì, nhưng đây quả là cơ hội quý báu cho chúng ta kiếm được cả khối tiền.”
“Đoàn chủ sẽ không làm những việc mà chẳng kiếm chác được. Chúng ta chỉ cần tin Đoàn chủ thôi.”
“Hư hư! Đương nhiên rồi! Dù ta không tin người khác nhưng luôn tin vào Đoàn chủ mà.”
Nghe Hứa Lan Châu nói, Ngũ Dục Bá liền gật đầu tắp lự.
Hứa Lan Châu cũng vậy.
Nàng có thể nghi ngờ cả thiên hạ, nhưng chỉ tin một người duy nhất là Đoàn chủ.
Nghĩ đến Đoàn chủ, nàng lại nhớ đến một người.
‘Phiêu Nguyệt!’
Nàng chẳng biết tại sao lại nghĩ đến nam nhân đó.
Không biết chừng là vì hắn quá đỗi anh tuấn. Dáng vẻ của Phiêu Nguyệt vẫn còn hiện rõ trong đầu nàng.
“Cô đang nghĩ gì thế? Đừng nói là đang nghĩ tới gã nam nhân đẹp mã đó nhé?”
“Ồn ào quá!”
“Hư hư! Ta cũng muốn gặp hắn một lần!”
“Ngươi đừng có để mắt đến thứ ta đã chấm trước. Cũng không phải món đồ đáng để xem như vậy đâu.”
“Cô đúng là nực cười. Không có một gã nam nhân nào Ngũ Dục Bá ta vừa lòng mà thoát được. Không được thì ta cũng dùng sức mạnh áp chế thôi.”
Nghe Ngũ Dục Bá cười khúc khích, Hứa Lan Châu càng thấy khó chịu hơn.
“Tại sao ta phải đi cùng với tên khốn nhà ngươi chứ? Thật sự không biết Đoàn chủ đang nghĩ gì nữa.”
“Hư hư! Đó là vì Đoàn chủ có mắt nhìn xa trông rộng. Nếu không phải ta thì ai có thể kiểm soát cô hả?”
“Ai kiểm soát ai cơ? Tên điên!”
Hai người trở mặt với nhau.
Sau một hồi cãi nhau ầm ĩ, cả hai cũng đến được đỉnh Kim Tinh trên núi Nga Mi.
“Phù!”
Ngũ Dục Bá nhìn thấy Nga Mi Phái liền thở hắt một hơi.
Ngũ Dục Bá hắn lúc nào cũng dương dương tự đắc, không sợ hãi thứ gì trên thiên hạ, vậy mà ánh mắt hắn hiện giờ tràn đầy căng thẳng.
Hứa Lan Châu cũng thế.
Điều này dễ hiểu thôi.
Hình ảnh quân canh gác điện các vô cùng phô trương đang hiện ra trước mắt họ. Nếu chỉ có nhiều điện các không thôi thì không việc gì họ phải căng thẳng cả.
Họ cảm nhận được sức nặng của cái tên Nga Mi Phái toát ra từ người các lính canh điện các.
Dù Hắc Vân Binh Đoàn gần đây đã nâng cao khí thế, nhưng vẫn không thể sánh với Nga Mi - một môn phái từng xưng bá Thành Tứ Xuyên trong hàng trăm năm.
Khí phách tỏa ra từ danh môn chính phái khiến cho hai kẻ lãng nhân dù thô kệch đến mức nào cũng phải nhún nhường khép nép.

Hai nữ nhân trung niên tiến lại gần đôi nam nữ.
Cảm nhận được khí thế không phải dạng tầm thường của nữ nhân đang đến gần, bọn họ bất giác thẳng lưng.
“Ta là Thiết Tâm. Hai vị có phải là người của Hắc Vân Binh Đoàn không?”
Bà ta là môn đồ đời hai của Cửu Hòa Sư Thái - Thiết Tâm.
Bảy năm đã làm cho bà ta cứng rắn hơn. Võ công cũng tăng lên nhanh chóng, đứng thứ ba sau Tinh Hoa.
Hứa Lan Châu cung kính đáp lời.
“Đúng vậy ạ.”
“Sư phụ hiện đang chờ. Mời hai vị theo ta.”
Thiết Tâm đưa hai người vào trong một đại điện lớn của Nga Mi.
Bên ngoài đại điện có hàng chục người đứng canh gác.
Ánh mắt sắc bén của họ tựa hồ có thể chém Hứa Lan Châu và Ngũ Dục Bá thành nhiều mảnh. Vì đây là những ngoại nhân đầu tiên họ gặp nên vô cùng cảnh giác.
‘Quả nhiên là danh môn. Ngay cả võ giả đứng canh gác cũng có cảnh giới không tầm thường.’
Hứa Lan Châu cảm thấy mồ hôi lạnh không ngừng chảy dọc sống lưng.
Nhìn thấy bọn họ, nàng hiểu ra thế nào gọi là tiềm lực của một danh môn.
Những lãng nhân như Hắc Vân Binh Đoàn vốn không thể sánh kịp với một nơi mà chất và lượng của võ công được truyền thụ bài bản từ khi còn nhỏ thế này.
Sự cách biệt lớn tới mức dù thời gian có trôi qua bao lâu cũng không thể thu hẹp được.
‘Có sao chứ? Chúng ta chỉ cần kiếm tiền là được.’
Mục đích ban đầu giữa hai bên vốn đã khác nhau.
Có so sánh thì cũng chỉ mang lại cảm giác thấp kém. Vậy thà là tập trung vào mục đích ban đầu đến nơi này còn hơn.

Cánh cửa đại điện mở ra, hai người cùng Thiết Tâm bước vào trong.
Bên trong đại điện có một chiếc thái sư ỷ (Ghế Thái Sư: 太史椅) lớn, bao quanh trái phải là các môn đồ của Nga Mi.
Hầu hết môn đồ của Nga Mi đều là nữ và có thân phận cao quý.
Trong số đó có ba người nổi bật nhất.
Lão bà ngồi trên ghế thái sư, nữ nhân độc nhãn ngồi gần lão bà, và một nữ nhân trẻ đẹp tuổi tầm đôi mươi ngồi ở phía đối diện.
Lão bà ngồi trên ghế chính là Chưởng môn nhân của Nga Mi - Cửu Hòa Sư Thái. Ánh mắt và diện mạo của bà ta chẳng khác nào một con quạ đen, khiến cho Hứa Lan Châu và Ngũ Dục Bá cảm giác uy áp đến mức bất giác nuốt một ngụm nước bọt khô.
Nữ nhân bịt một bên mắt chính là Đại môn đồ Tinh Hoa. Khí thế phát ra từ Tinh Hoa không thua kém gì Cửu Hòa Sư Thái.
Bà ta nhìn chằm chằm vào hai người với một bên mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ngay lập tức.
Còn lại nữ nhân xinh đẹp tựa tiên nữ giáng trần kia chính là Long Tuyết Lan - môn đồ nhỏ tuổi nhất của Cửu Hoa Sư Thái. Bảy năm trôi qua, nhan sắc của Long Tuyết Lan càng lúc càng xinh đẹp mỹ miều.
Dù là nữ nhân nhưng Hứa Lan Châu như bị Long Tuyết Lan câu mất cả hồn phách.
‘Nguy hiểm quá.’
Hứa Lan Châu khó khăn lắm mới lấy lại được bình tĩnh, nàng khẽ cắn môi.
Lúc đó, Cửu Hòa Sư Thái lên tiếng.
“Vậy là Hắc Vân Đoàn chủ đã phái hai người đến đây à?”
“Đúng vậy ạ.”
“Sao lại gửi một tùy phái đến đây chứ?”
Trong giọng nói của Cửu Hòa Sư Thái thoáng chút không hài lòng.
Bình thường bà sẽ không cho phép một lãng nhân như thế bước vào nơi linh thiêng của Phật môn. Thế nhưng hiện giờ Nga Mi đang phải đối mặt với tình thế nước sôi lửa bỏng vì đối đầu với Thanh Thành.
Hứa Lan Châu điều chỉnh hô hấp một chút rồi lên tiếng.
“Đoàn chủ hy vọng Sư thái sẽ cho Hắc Vân Binh Đoàn cơ hội được tương trợ cho Nga Mi Phái.”
“Vậy các người sẽ tham gia vào cuộc giao chiến với Thanh Thành ư?”
“Đúng vậy ạ.”
“Lãng nhân như các người không lý nào lại đổ máu không công, mọi thứ đều có cái giá xứng đáng của nó nhỉ.”
“Đúng vậy ạ. Đương nhiên chúng ta cũng sẽ không để bổn phái bị tổn thất.”
“Các người muốn bao nhiêu?”
“Năm mươi vạn lượng vàng, chỉ cần bấy nhiêu là đủ.”
Ngay khi Hứa Lan Châu dứt câu, bầu không khí trong đại điện lập tức thay đổi.
“Thật điên rồ!”
“Sao các ngươi dám yêu cầu nhiều như vậy chứ?”
“Sư phụ! Chúng ta không cần đám người này đâu. Nếu chúng ta chấp nhận, bổn phái nhất định sẽ trở thành trò cười cho giang hồ.”
Năm mươi vạn lượng vàng, có thể giúp Nga Mi duy trì được trong vài năm. Vậy mà đám lãng nhân kia lại dám đòi hỏi số tiền vô lý đến thế.
Đối với môn đồ Nga Mi, họ tuyệt đối không thể chấp nhận cái giá này. Đôi mắt của Cửu Hòa Sư Thái đã nhỏ dần đi.
Số tiền ủy thác cho Huyết Ảnh Đoàn để ám sát Vũ Quân Thương là năm mươi vạn lượng vàng. Thế nhưng, khi Huyết Ảnh Đoàn sụp đổ, họ đã lấy lại số tiền cùng với văn kiện nên tính ra họ cũng không có tổn thất gì. Tuy nhiên, không có nghĩa họ sẽ chuyển một số tiền lớn như thế cho Hắc Vân Binh Đoàn.
“Các người nghĩ bổn phái sẽ chấp nhận lời đề nghị của các người sao? Với năm mươi vạn lượng vàng bọn ta có thể tìm vài nhóm như các người còn được.”
“Thế nhưng không có nhóm lãng nhân nào mạnh hơn Hắc Vân Binh Đoàn đâu.”
“Nếu ta từ chối thì sao?”
“Có lẽ hiện giờ võ giả của bổn đoàn cũng đã đến núi Thanh Thành.”
“Các người dám một chân đạp hai thuyền sao? Đúng là ngạo mạn mà!”
Vù!
Cửu Hòa Sư Thái phóng ra luồng khí lực mạnh mẽ.
“Khực!”
“Hộc!”
Sắc mặt của Hứa Lan Châu và Ngũ Dục Bá liền trở nên trắng bệch. Dòng máu đỏ sẫm chảy ra từ miệng họ.
Họ đã bị thương bởi luồng khí mà Cửu Hòa Sư Phái vung ra.
‘Quả nhiên là Chưởng môn nhân Nga Mi có khác.’
‘Đáng sợ quá. Sao lão bà này lại ghê gớm vậy chứ.’
Cả hai phải vận nội công để điều chỉnh cho khí huyết lưu thông ổn định hơn.
Cửu Hòa Sư Thái không phải khơi khơi mà có thể trở thành Chưởng môn nhân của Nga Mi.
So với Thanh Thành, Nga Mi vẫn có thể trụ được cho đến hiện giờ chính là nhờ vào cảnh giới võ công và thực lực dẫn dắt của bà ta.
Tất cả võ giả ở Nga Mi này đều nhất mực nghe theo mệnh lệnh và tôn sùng bà ta.
Mặc dù đã chảy máu, nhưng Hứa Lan Châu và Ngũ Dục Bá vẫn cố giữ dáng vẻ bình tĩnh.
Đây là cuộc chiến về khí thế. Chỉ cần thể hiện một chút vẻ yếu thế trước Cửu Hòa Sư Thái, nhất định họ sẽ thua ngay lập tức.
Cửu Hòa Sư Thái lên tiếng.
“Mau thành thật đi. Đừng bảo các ngươi muốn ta đưa cho năm mươi vạn lượng thật đấy nhé, mau nói số tiền mà các ngươi thật sự muốn đi nào.”
“Bọn ta là lãng nhân lấy võ công của mình là cần câu cơm. Chi trả càng nhiều thì lòng tin càng cao. Dù chỉ là một lượng thôi, bên nào trả nhiều hơn bên đó chính là chủ nhân của bọn ta.”
“Các ngươi vẫn ngoan cố đến cùng ư? Có lẽ Thanh Thành cũng nghĩ như ta thôi.”
Hứa Lan Châu không đáp. Thế nhưng, Cửu Hòa Sư Thái lại lên tiếng chấp nhận như chuyện đã thành.
“Giỏi lắm. Ta thật sự muốn diện kiến Đoàn chủ của các ngươi là người thế nào.”
“Nếu ủy thác cho bọn ta thì được cả thôi.”
“Hưm!”
Ánh mắt Cửu Hòa Sư Thái đã dịu đi đôi chút.
Trong lòng bà thật sự muốn chém phăng hai kẻ này đi để dạy cho Hắc Vân Binh Đoàn một bài học.
Nếu chỉ là bất hòa bình thường, Hắc Vân Binh Đoàn đó đời nào dám mặc cả với Nga Mi phái chứ?
Vấn đề chính là cuộc đối đầu với Thanh Thành đã lên đến đỉnh điểm.
Chẳng bao lâu nữa, xung đột lớn sẽ xảy ra.
Để giành chiến thắng trước Thanh Thành, chỉ là hạng tôm tép cũng phải cần tới.
Thanh Thành chắc chắn cũng nghĩ như thế.
Mặc dù chiếm ưu thế hơn Nga Mi, nhưng không có gì đảm bảo họ sẽ không dùng đến Hắc Vân Binh Đoàn để nắm chắc chiến thắng.
‘Thông minh. Đúng là thông minh mà.’
Cửu Hòa Sư Thái không ngừng gõ ngón tay vào tay vịn của thái sư ỷ.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất