Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 54

Chương 54


Tin đồn những võ giả trong Thanh Nguyệt Hội bao gồm cả Cao Tống Nhạc bị một nam nhân hạ gục đã lan khắp Thành Đô.
Những khách quan có mặt ở quán trọ khi đó đã thổi câu chuyện mỗi lúc một xa. Thành Đô là thị trấn lớn nhất ở Tứ Xuyên thành, thế nhưng chỉ cần trong một ngày, tin đồn nào cũng lan nhanh như lửa cháy trên đồng.
Danh tính cũng như môn phái xuất thân của nam nhân làm xấu mặt Thanh Nguyệt Hội vẫn chưa được nhắc đến.
Chỉ có một điều chắc chắn chính là tu vi cảnh giới của hắn vô cùng cao thâm. Người ta còn đồn rằng dù là nam nhân nhưng hắn lại sở hữu dung mạo xinh đẹp đến khó tin.

Rầm!
Bang chủ Thanh Minh Bang đấm mạnh xuống mặt bàn, chiếc bàn làm từ gỗ tử đàn lập tức vỡ vụn.
“Ý con là con bị một kẻ lang bạt không rõ xuất thân làm cho mất mặt rồi quay về đây ư?”
“Xin, xin thứ lỗi cho đệ tử. Sư phụ!”
Cao Tống Nhạc run rẩy quỳ gối trước Kỷ Chu Hàn. Kỷ Chu Hàn nhìn Cao Tống Nhạc bằng ánh mắt vô cùng khinh miệt.
Khắp Thành Đô đồn đại rằng người kế nhiệm Thanh Minh Bang bị một võ giả trẻ tuổi đánh bại.
Võ giả trăm trận trăm thắng vô cùng hiếm gặp. Những người như thế nhất định sẽ leo lên được vị trí cao trong giang hồ.
Cao Tống Nhạc này vốn không phải là bậc anh tài như thế.
Nói về cảnh giới, cho hắn biết mười, hắn chỉ nắm được ba bốn phần, ngược lại, đối với bậc anh tài chỉ cần khổ sở vài ngày đã nắm được đến bảy tám phần.
Huống hồ, một bậc anh tài cỡ đấy chưa chắc đảm đương nổi Thanh Minh Bang. Với một Cao Tống Nhạc như hắn, Bang chủ Kỷ Chu Hàn cũng không đặt kỳ vọng cao.
Ông ta chỉ muốn hắn tiếp nối ông dẫn dắt Thanh Minh Bang một cách suôn sẻ. Thế nhưng, Cao Tống Nhạc lại nhẫn tâm khước từ chút hy vọng nhỏ nhoi đó của ông.
“Con đã bại trận trước một tên vô danh tiểu tốt và làm bẽ mặt cả bổn bang.”
“Xin thứ lỗi cho con, sư phụ! Có điều tên khốn đó không phải là hạng vô danh tiểu tốt đâu ạ.”
“Câm miệng ngay! Con còn muốn biện minh hay sao?”
“Thật mà sư phụ! Hắn tuyệt đối không phải võ giả tầm thường. Hắn rõ ràng có mục đích nào đó mới tiếp tận chúng ta.”
“Mục đích ư?”
Nghe Kỷ Chu Hàn hỏi, Cao Tống Nhạc nhanh chóng quay đầu.
Thực tế mà nói, lời hắn nói ra chỉ là để biện hộ cho bản thân, hắn vốn không có căn cứ nào cho phát ngôn này. Thế nhưng, bởi vì thấy Kỷ Chu Hàn tỏ vẻ để tâm, hắn buộc phải nói gì đó.
“Ý, ý con là hắn chắc có liên quan đến Thanh Thành phái. Chúng ta sẽ tương trợ cho Nga Mi nên có lẽ phía Thanh Thành muốn cản trở chúng ta đấy ạ.”
“Thanh Thành phái…”
Kỷ Chu Hàn thoáng nghĩ chuyện này nghe ra cũng có lý.
Cho đến hiện giờ, Thanh Minh Bang luôn ở thế trung lập. Việc nghiêng về phía Nga Mi hoàn toàn chỉ có mình Cao Tống Nhạc. Hắn vốn thích Vũ Tiên Hà nên Kỷ Chu Hàn cũng đành nghe theo hắn.
‘Nếu Thanh Thành thật sự can thiệp thì gay go rồi đây.’
Từ trước đến nay, Thanh Minh Bang có thể phát triển là nhờ nhìn sắc mặt hai bên và giữ cho sợi dây luôn ở thế cân bằng, nếu để sợi dây nghiêng về một phía, đương nhiên sẽ khiến bên còn lại nảy sinh lòng căm ghét.
Kỷ Chu Hàn cảm thấy lòng ngực có chút nặng nề.



“Con hãy cẩn trọng hành động cho đến khi ta nắm được tình hình chi tiết. Tạm thời ta cấm con không được tiếp cận Vũ Tiểu thư.”
“Sư phụ! Những chuyện khác con đều nghe theo người, nhưng người đừng bắt con tránh mặt Vũ Tiểu thư. Nàng ấy là tất cả đối với con.”
“Ồn ào quá. Con muốn đẩy bổn bang vào tình thế nguy hiểm chỉ vì một ả nữ nhân thôi sao?”
“Chuyện đó…”?
“Được rồi. Con cứ làm như lời ta nói đi. Chuyện còn lại ta tự có tính toán. Nếu con trái lệnh của ta, ta tuyệt đối sẽ không tha thứ, liệu mà cân nhắc.”
“Vâng!”
Cao Tống Nhạc đáp trả ngay lập tức. Thế nhưng, trên mặt hắn vẫn còn hiện một chút vẻ không cam lòng. Có điều hắn không ngu ngốc đến nỗi phát tiết bất mãn này ra ngoài.
Sư phụ đã nói như vậy thì dù hắn có không vừa ý cũng phải giả vờ nghe theo. Thế nhưng cũng không đồng nghĩa phẫn nộ trong lòng hắn đã hoàn toàn biến mất.
‘Tên khốn! Ta tuyệt đối sẽ không để yên cho ngươi đâu.’
Hắn quyết tâm bằng mọi giá phải trả thù Phiêu Nguyệt, kẻ đã khiến hắn lâm vào tình cảnh như hiện giờ.


***

Phiêu Nguyệt bước ra khỏi quán trọ.
Tin đồn có một vị cao thủ vô cùng thần bí xuất hiện nhanh chóng lan nhanh nên có nhiều người tìm đến Thành Đô.
Một vài kẻ đến kiểm tra xem Phiêu Nguyệt có thật sự anh tuấn như lời đồn hay không, số còn lại cố điều tra hắn ta rốt cuộc sỡ hữu võ công cao thâm đến mức nào.
Nhiều chuyện rắc rối xảy ra, Phiêu Nguyệt liền rời khỏi quán trọ.
Khi ra đến đường lớn, việc đầu tiên hắn làm là mua một chiếc khăn choàng cổ dài. Hắn choàng khăn kín cả từ cổ đến mặt, chỉ để lộ mỗi mắt và mũi.
Làm thế không che được hoàn toàn gương mặt anh tuấn nhưng ít nhất cũng tránh được ánh nhìn của mọi người.
Phiêu Nguyệt cứ choàng khăn như thế mà sải bước trong Thành Đô.
Đích đến của hắn chính là Lôi Âm Môn.
Lôi Âm Môn nằm ở phía đông Thành Đô, nơi đó được gọi là Kim Đường (金). Đây là một thị trấn lớn sát cạnh Thành Đô.
Lôi Âm Môn đã hoàn toàn nắm trọn được Kim Đường trong tay.
Nếu muốn giết được Tiểu Môn chủ Nam Hổ Sơn, đầu tiên phải nắm bắt được địa hình.
Bước đầu tiên trong kế hoạch ám sát chính là phải chắc chắn đường tiến và đường lui một cách hoàn hảo nhất.
Phiêu Nguyệt đã được bồi dưỡng trở thành thích khách trong vòng bảy năm. Bảy năm còn lại hắn chỉ luyện Ngạ Quỷ Đồ, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc hắn đã quên đi những gì đã được chỉ dạy trong thời gian học làm thích khách.
Con đường đến Kim Đường vô cùng bằng phẳng.
Bởi vì việc đi lại giữa hai thị trấn vốn thường xuyên nên trên đường có rất nhiều người.
Có nhiều tiêu cục và thương đoàn kéo theo xe ngựa lớn, và khối người mang vác hành lý nặng nề.
Đặc biệt người đến từ Kim Đường tương đối đông.
Dù sao Thành Đô cũng là thị trấn lớn hơn nên hàng hóa nhập vào khá nhiều.
Do đại lộ quá đông nên không ai để mắt đến Phiêu Nguyệt. Nhờ thế mà Phiêu Nguyệt có thể thuận lợi đến được Kim Đường.
Ngay khi vừa đến Kim Đường, hắn liền nhanh chóng đến quan sát Lôi Âm Môn.
Quy mô của Lôi Âm Môn vô cùng to lớn, tựa hồ nơi này đang thể hiện niềm kiêu hãnh về uy thế của bổn môn.
Chỉ tính tường rào bao quanh tứ phía đã hơn hai trăm bức, phía trên tường rào cao kia là hàng chục mái điện các to tướng.
Cổng chính lớn đến mức có thể cho ba bốn cỗ xe ngựa vào cùng một lúc, ở lối vào cũng có đến hàng chục võ giả đang đứng canh gác.
Nhìn thoáng qua đã thấy nơi này được canh gác vô cùng nghiêm ngặt.
Phiêu Nguyệt chầm chậm đi xung quanh tường rào tựa như một người đang thăm quan ngắm cảnh. Thật ra xung quanh Lôi Âm Môn vốn đã có nhiều người lui tới vì lời đồn đại nơi này có phong cảnh vô cùng hữu tình.
Chính vì thế, Phiêu Nguyệt có quan sát Lôi Âm Môn bao nhiêu cũng không thành vấn đề.
‘Canh phòng phía bắc trông lỏng lẻo nhưng lại là nơi nghiêm ngặt nhất. Phía tây trông như hoàn hảo nhưng võ giả ở đó lại thiếu phòng bị. Xâm nhập từ phía tây sẽ tốt hơn.’
Hắn chọn phía tây không chỉ vì dễ dàng xâm nhập. Dù hắn đã đảm bảo được đường lui, nhưng phía tây vẫn là lựa chọn hữu hiệu nhất. Nơi này thuận lợi cho việc ẩn náu vì gần thị trấn sầm uất và còn có nhiều tư dinh nhỏ.
Phiêu Nguyệt lúc này đã thay y phục.
Đây là bộ y phục được may từ loại vải rẻ tiền không quá bắt mắt của những người trong tư dinh, hơn nữa hắn cũng đã thay đổi diện mạo một chút.
Đây là thuật dịch dung mà hắn đã học được từ Sở Cách Sơn.
Không cần phải thay đổi quá nhiều thứ trên gương mặt. Chỉ cần chỉnh vài thứ là thần thái đã khác đi rồi.
Phiêu Nguyệt còn đổi cả ánh mắt, chắc chắn bây giờ trông hắn đã khác đi rất nhiều.
Phiêu Nguyệt lần mò từng ngóc ngách trong tư dinh.
Con ngõ nơi đây vô cùng bẩn thỉu. Nơi đây tập trung đông người nên có nhiều loại rác rưởi bốc mùi hôi thối.
Thế nhưng Phiêu Nguyệt mặt vẫn không đổi sắc mà đi về trước.
Đối với hắn thứ mùi ấy vẫn chưa thể gọi là hôi thối.
Phiêu Nguyệt mất khoảng nửa ngày để nắm rõ con ngõ này.
Thứ hắn quan tâm nhất chính là không để mọi người chú ý. Nếu để mọi người phát hiện hắn là ngoại nhân, chắc chắn sẽ đánh động thêm nhiều người nữa. Nếu như thế, Phiêu Nguyệt sẽ càng bị chú ý hơn.
Để tình huống này không xảy ra, Phiêu Nguyệt cố gắng hết sức tạo cảm giác như hắn là một thành viên trong tư dinh. Vậy nên, khó ai nhận ra hắn không phải là người ở đây.
Sau một hồi thăm dò, Phiêu Nguyệt trở lại dáng vẻ ban đầu rồi chọn một quán trọ ở gần Lôi Âm Môn.
Từ quán trọ này, hắn có thể quan sát được cổng chính của Lôi Âm Môn.
Phiêu Nguyệt ngồi cạnh cửa sổ chăm chú theo dõi nhất cử nhất động phía bên kia.
Người đến Lôi Âm Môn cứ tấp nập không ngừng, vậy nên càng thể hiện được uy thế của nơi đây.
Phiêu Nguyệt tỉ mỉ để mắt đến từng người bước vào trong, thông qua biểu cảm của họ, hắn cố gắng nắm bắt bầu không khí của Lôi Âm Môn hiện giờ.
Những kẻ bước vào trong đều bày ra vẻ mặt cứng nhắc. Điều này đồng nghĩa nội bộ Lôi Âm Môn lúc này đang vô cùng căng thẳng.

“Chết tiệt! Chơi bẩn như vậy thì ai mà dám giao thương chứ. Sao lại đòi số tiền như thế?”
“Ta đã bảo giao thương với Lôi Âm Môn chỉ tổ phí sức mà.”
Đúng như dự đoán của Phiêu Nguyệt, đám thương nhân vừa đến giao thương với Lôi Âm Môn đang vô cùng bực tức bước vào trong quán trọ.
Họ ngồi xuống bàn, gương mặt lúc này đã đỏ bừng cả lên. Phiêu Nguyệt chỉ im lặng lắng nghe câu chuyện.
“Rốt cuộc bọn họ muốn vắt cạn bao nhiêu mới vừa chứ…”
“Phù! Ta mệt muốn đứt hơi luôn rồi. Đại huynh thấy không? Hai kho lớn chất đầy lương thực như thế, vậy mà còn đòi mua với giá rẻ mạt nữa. Không, chẳng lẽ đến việc trữ lương thực chúng ta cũng thua bọn chúng hay sao?”
“Ai nói thế chứ? Nhưng mà quân số của họ nhiều hơn còn gì.”
Thông tin từ đám thương nhân không có gì đặc biệt. Thế nhưng Phiêu Nguyệt không bỏ lỡ lời nào của họ.
Quán trọ nơi Phiêu Nguyệt chọn có nhiều người giao thương với Lôi Âm Môn đến đây. Bởi vì nó gần với Lôi Âm Môn.
Lúc Phiêu Nguyệt đang nắm bắt tình hình, đột nhiên có một nhân vật bước vào.
Đó chính là Cao Đạo sĩ đi cùng với Hứa Lan Châu.
Cao Đạo sĩ phát hiện ra Phiêu Nguyệt liền bày ra biểu cảm ngạc nhiên. Ngay lập tức hắn nở nụ cười tiến lại gần Phiêu Nguyệt.
“Ôi trời, xem ai kìa? Ngươi có việc gì ở đây à? Không ngờ lại gặp ngươi ở đây đó. Đúng là trùng hợp mà.”
“Ngươi có việc gì mà đến đây?”
“Hư hư. Ta nghe nói ở Kim Đường này có nhiều thú vui nên muốn đến thăm thú ấy mà.”
“Vâng.”
Cao Đạo sĩ tự nhiên ngồi phịch xuống ghế đối diện Phiêu Nguyệt.
“Mà, ta ngồi được chứ.”
“Tùy ý ngươi.”
“Hư hư. Đa tạ. Đi một mình chán thật, nhưng gặp được người quen thế này khiến ta rất vui.”
Cao Đạo sĩ cười khúc khích.
Dường như hắn đã đi nhiều bên ngoài, cả người đều nhễ nhại mồ hôi.
Cao Đạo sĩ gọi tiểu nhị mang thức ăn và rượu đến.
Phiêu Nguyệt hỏi Cao Đạo sĩ.
“Vốn là một nhóm sao ngươi lại đi một mình rồi?”
“Bọn họ có việc nên đã tách nhau ra. Không lâu nữa bọn ta sẽ tập hợp lại thôi, ngươi không cần lo. Mà ngươi đến đây làm gì thế?”
“Có chút việc.”
“Việc gì?”
“Chỉ là việc tư.”
“Vậy à? Ta không biết chuyện thế nào nhưng mong ngươi giải quyết ổn thỏa.”
Cao Đạo sĩ vừa dùng tay quạt vừa quan sát nét mặt Phiêu Nguyệt.
Hắn ta đang bí mật thu thập thông tin về các môn phái ở Tứ Xuyên thành theo mệnh lệnh của Trương Vũ Lượng.
Hắn có thể ủy thác cho Hạ Ô Môn và Cái Bang nhưng thông tin trước khi đến tai Hắc Vân Binh Đoàn chắc chắn sẽ bị rò rỉ.
Điều quan trọng nhất đối với Hắc Vân Đoàn chủ Trương Vũ Lượng chính là kiểm soát thông tin.
Muốn thông tin có giá trị uy hiếp phải thu được nhanh chóng mà không được để rò rỉ ra bên ngoài.
Và người giỏi chuyện này nhất chính là Cao Đạo sĩ.
Do đó, hắn nghiễm nhiên được Trương Vũ Lượng giao cho trọng trách này.
“Thật là! Lan Châu nhớ ngươi lắm đó. Tính cách nàng ta có chút kiêu ngạo nhưng cũng không trẻ con lắm đâu. Sau này gặp lại, ngươi phải đối xử tốt với nàng đấy nhé.”
“Không chắc còn gặp lại.”
“Chỉ cần ngươi dừng chân ở Thành Đô, nhất định sẽ còn gặp lại.”
“Có vẻ các người cũng ở Thành Đô một khoảng thời gian nhỉ?”
“Không biết là mấy tháng, hay là mấy năm, nhưng lần này có vẻ lâu đấy.”
“Chắc đã gặp được chủ nhân không tồi rồi.”
“Chủ nhân? Ý ngươi là sao?”
“Không có gì. Ta nói nhảm thôi.”
Cao Đạo sĩ thoáng cau mày nhìn Phiêu Nguyệt.
‘Tên này, ngươi thì biết gì chứ?’
Đột nhiên trong lòng hắn dâng lên mối nghi hoặc.
Kể từ lần đầu gặp gỡ, hắn đã cảm thấy Phiêu Nguyệt có chút kỳ quái.
Không chỉ vẻ ngoài khác lạ, cả thần thái và ánh mắt hắn đều toát ra cảm giác thần bí.
‘Vậy nên bọn ta không biết được xuất thân và mục đích của hắn là gì.’
Sau khi vào Thành Đô, Cao Đạo sĩ lúc nào cũng bận rộn.
Hắn tập trung đào bới thông tin về sức mạnh và động tĩnh của các môn phái trong Tứ Xuyên thành. Vì phải xử lý quá nhiều việc nên hắn đã bỏ qua một nhân vật như Phiêu Nguyệt. Thế nhưng lần này gặp Phiêu Nguyệt, hắn nghĩ phải nắm bắt được con người này nhiều hơn.
“Ngươi định ở lại Kim Đường trong bao lâu?”
“Chắc không lâu đâu.”
“Vậy là ngươi sẽ quay lại Thành Đô?”
“Sao ngươi lại hỏi ta cặn kẽ như thế? Ta có nên nói với ngươi nhất cử nhất động của mình luôn không?”
“Sao ngươi lại phát cáu lên vậy? Ta chỉ là tò mò nên mới hỏi thôi. Chúng ta gặp nhau thế này đâu phải là nhân duyên bình thường, ngươi đâu cần phải đến mức đó?”
“Ta không nghĩ xa như thế, chỉ là suy nghĩ của ngươi khác ta thôi.”
“Hư hư! Ta vốn là kẻ thích tọc mạch chuyện người khác một chút thôi mà. Tuổi càng lớn nên tính hiếu kỳ càng cao. Mong ngươi hiểu cho ta một chút.”
Nếu là kẻ khác, nghe Phiêu Nguyệt nói chắc chắn sẽ bối rối hay nổi giận, thế nhưng Cao Đạo sĩ lại mặt không đổi sắc trơn tru đáp lời.
Cao Đạo sĩ nhìn Phiêu Nguyệt, ánh mắt âm trầm khó đoán.
‘Gừng càng già càng cay, ta không dễ bị lung lay vậy đâu.’
Ánh mắt Cao Đạo sĩ vẫn không ngừng dán vào Phiêu Nguyệt.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất