Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 55

Chương 55



Trương Vũ Lượng hầu như không thể ngủ được.
Hắn vốn là một người ít ngủ, nhưng nhiều lần hắn thậm chí còn không ngủ trước những sự kiện trọng đại.
Lần này cũng thế.
Đây là một canh bạc mà hắn buộc phải đi trên sợi dây giữa Nga Mi phái và Thanh Thành phái, hai thế lực lớn của Tứ Xuyên thành. Ngộ nhỡ thất bại, Hắc Vân Binh Đoàn của hắn có thể sẽ biến mất không vết tích khỏi thiên hạ này.
Mặc dù Hắc Vân Binh Đoàn là một nhóm lãng nhân hùng mạnh, nhưng nếu trực tiếp đối đầu với Nga Mi hay Thanh Thành, họ khó mà sống sót được. Vậy nên canh bạc này đối với hắn vô cùng hệ trọng.
Bình thường Thanh Thành hay Nga Mi đều không hề để mắt đến họ, nhưng bây giờ lại khác.
Hai môn phái đang đối đầu gay gắt với nhau, đứng trước nguy cơ nổ ra một cuộc trực chiến. Trong tình thế đôi bên đang cần đến sức mạnh, nếu có Hắc Vân Binh Đoàn gia nhập, phần thắng chắc chắn sẽ nghiêng về một phía.
Biết rõ điều đó, Trương Vũ Lượng liền liều mạng lao vào cuộc phân tranh giữa Thanh Thành và Nga Mi.
Hắn có niềm tin mọi chuyện sẽ thuận lợi, thế nhưng hắn vẫn không khỏi bồn chồn, lo lắng.
Mạng sống của hơn ba trăm người thuộc Hắc Vân Binh Đoàn đang nằm trong tay hắn.
“Chậc! Xong chuyện này chắc ta phải cáo lão hồi hương thôi.”
Trương Vũ Lượng chậc lưỡi.
Đây là canh bạc lớn nhất của Hắc Vân Binh Đoàn từ trước đến nay.
Nếu thành công họ sẽ nhận được lợi ích khổng lồ, ngộ nhỡ thất bại, cả binh đoàn sẽ bị xóa sổ ngay lập tức.

Trương Vũ Lượng ra ngoài rửa mặt cho tỉnh táo.
Hắn thức trắng cả đêm, cảm giác đôi mắt lúc này đã cứng đờ.
Đúng lúc đó, hắn nhận ra Cao Đạo sĩ đang bước vào trong quán trọ.
“Đoàn chủ!”
“Sao bây giờ ngươi mới quay về?”
“Vốn dĩ hôm qua ta đã định về, nhưng ta gặp một người.”
“Là ai thế?”
“Trước đây tình cờ gặp hắn và đồng hành cùng nhau. Hắn tự xưng là Phiêu Nguyệt.”
“Vị bằng hữu mà ngươi nói là vô cùng anh tuấn đấy hả?”
“Quả nhiên ngươi còn nhớ. Ta đã gặp hắn ở Kim Đường.”
“Là chỗ của Lôi Âm Môn.”
Trương Vũ Lượng gõ tay vào cằm.
“Đúng vậy! Ta đang điều tra về Lôi Âm Môn thì tình cờ gặp hắn ở đó.”
“Tình cờ thôi ư?”
“Đúng vậy. Là tình cờ thật. Có gì lạ sao?”



“Ngươi không thấy lạ ư? Ngươi đã chạm mặt hắn những hai lần ở Tứ Xuyên thành này. Chẳng biết có phải trùng hợp hay không, nhưng xem ra chắc chắn có chuyện gì đó.”
“Nếu ngươi đã nói thế thì đúng là thế. Chúng ta có nên giám sát hắn không?”
Cao Đạo sĩ lập tức tin lời Trương Vũ Lượng.
Trương Vũ Lượng có trực giác vô cùng nhạy bén nên chỉ cần xuất hiện một điểm kỳ lạ hắn cũng tuyệt đối không bỏ qua.
Hắn nói quái lạ chính là có điểm quái lạ.
Nếu hắn đã để tâm, chắc chắn có nguyên nhân gì đó.
Đây cũng là lý do mà Cao Đạo sĩ và Hắc Vân Binh Đoàn tin tưởng Trương Vũ Lượng như thế.
“Tiếp tục theo dõi hành tung của hắn đi. Nhưng tuyệt đối không được để hắn phát giác ra chuyện chúng ta âm thầm quan sát hắn.”
“Đương nhiên rồi. Ta sẽ bảo Ma Vận để mắt đến hắn.”
Ma Vận xuất thân từ quân ngũ, là người có thân thủ nhanh nhạy và tinh mắt nhất trong Hắc Vân Binh Đoàn. Vậy nên không ai hợp với việc theo dõi hơn hắn.
“Lôi Âm Môn có động tĩnh gì không?”
“Tiểu Môn chủ Nam Hổ Sơn có tà tâm với Vũ Tiên Hà của Bách Hoa Môn. Nếu hôn sự này thành, Lôi Âm Môn sẽ đứng về phía Nga Mi. Có điều, thay vì lao vào phân tranh một trận sống mái, khả năng cao bọn họ sẽ chỉ dừng ở mức phô trương thanh thế mà thôi.”
“Có căn cứ nào để đưa ra suy đoán đó không?”
“Chẳng phải họ có liên quan đến Tiểu Lôi Âm Tự hay sao? Môn phái có can hệ đến thế lực tái ngoại sẽ bị chú ý nếu tham gia vào cuộc phân tranh trong Tứ Xuyên thành. Nếu có được sức mạnh của Thiếu Lâm hay Võ Đang thì không cần phải để tâm đến ánh mắt của thế gian, nhưng sức mạnh của Lôi Âm Môn vốn vẫn còn thiếu sót.”
“Ta hiểu rồi. Ngoài ra còn gì cần để tâm không?”
“Bây giờ thì không.”
“Dù sao cũng không nên lơ là.”
“Ngươi có thấy ta lơ là bao giờ chưa? Đừng quá lo lắng như thế.”
“Cao Đạo sĩ biết ta tin tưởng ngươi mà?”
“Đương nhiên rồi!”
Hai người cứ thế kết thúc cuộc nói chuyện.
Họ vẫn còn nhiều chuyện muốn nói, nhưng đột nhiên một vài người khác bước vào trong khiến câu chuyện bị cắt ngang.
“Đoàn chủ ca ca!”
Người vừa cất tiếng gọi tràn đầy sinh khí với Trương Vũ Lượng chính là Hứa Lan Châu. Thế nhưng không chỉ có Huyết Tăng đi phía sau Hứa Lan Châu mà còn xuất hiện vài nhân vật lạ mặt.
Đôi mắt Trương Vũ Lượng lập tức sáng rỡ.
Bởi vì hắn nhận ra nữ nhân trung niên che một bên mắt có diện mạo thần bí áp đảo cả Hứa Lan Châu kia chính là Tinh Hoa của Nga Mi phái và nữ nhân còn lại chính là Long Tuyết Lan, tài cán không thua gì Vũ Quân Thương đã bị ám sát.
Trương Vũ Lượng thu ánh mắt rồi làm thế bao quyền hướng về phía hai người đi theo Hứa Lan Châu.



“Ra là có khách quý ghé thăm. Trương mỗ của Hắc Vân Binh Đoàn vinh hạnh được diện kiến hai vị khách quý đến từ Nga Mi phái.”
“Ta là Tinh Hoa của Nga Mi.”
Tinh Hoa lạnh lùng đáp lời.
Ánh mắt bà ta nhìn Trương Vũ Lượng chứa đầy hàn khí.
Tinh Hoa vốn không hề muốn đến đây. Nguyên nhân là do sư phụ của bà đã nắm bắt được sức mạnh của Hắc Vân Binh Đoàn và muốn lôi kéo thế lực có thể dụng được.
Nữ nhân bên cạnh Tinh Hoa làm thế bao quyền đáp lễ Trương Vũ Lượng.
“Ta là Long Tuyết Lan.”
“Ta nghe danh của Long Tiểu thư đã lâu. Quả nhiên xinh đẹp như lời đồn.”
“Ngài quá lời rồi. Dù sao thì ta rất vinh hạnh được diện kiến Đoàn chủ.”
Nghe câu trả lời của Long Tuyết Lan, Trương Vũ Lượng không khỏi cảm thán.
‘Nghe nói Long Tuyết Lan của Nga Mi là thiên hạ tuyệt sắc, nhưng thực tế nàng ta còn hơn thế nữa.’
Với dung mạo này, liệu có bao nhiêu gã nam nhân chịu liều mạng vì nàng cơ chứ? Thế nhưng Long Tuyết Lan hầu như chỉ ẩn dật bên trong Nga Mi phái mà hiếm khi lộ diện ra ngoài.
Trương Vũ Lượng dù nghĩ dung mạo của Long Tuyết Lan quả là danh xứng với thực, thế nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời khỏi Tinh Hoa.
Tinh Hoa tỏa ra khí thế sắc bén khó mà che giấu được.
Thần thái đáng sợ của bà ta quả nhiên hợp với thân phận là người đứng thứ hai của Nga Mi phái. Đến mức để lại cho Trương Vũ Lượng hắn ấn tượng vô cùng sâu sắc.
‘Tu vi của đại môn đồ đã đến mức này, vậy Bạch Nguyệt Tam Tăng (白月三僧) và Cửu Hòa Sư Thái đó phải cao thâm đến mức nào nữa chứ?’
Bạch Nguyệt Tam Tăng là những lão tăng hơn Cửu Hòa Sư Thái hai bậc, hiện đang sống ẩn dật tại Bạch Liên Am (蓮庵), một nơi hẻo lánh trên núi Nga Mi.
Kể từ sau khi Cửu Hòa Sư Thái trở thành Chưởng môn nhân, họ đã tránh xa thế tục, bế quan tu luyện.
Nhìn Tinh Hoa, Trương Vũ Lượng liền cảm nhận được thứ gì gọi là tiềm lực của danh môn chính phái.
Trương Vũ Lượng dùng giọng điệu vô cùng thận trọng nói chuyện với Tinh Hoa.
“Đại môn đồ của Nga Mi lại đích thân đến đây, tại hạ có thể xem như các vị có thành ý muốn giao thương một cách đường hoàng không nhỉ?”
“Chuyện đó tùy theo kết quả của cuộc hiệp thương. Nếu các người hoa hòe ra vẻ mà chẳng được tích sự gì, cho dù bọn ta có phải chiến đấu lâu dài với Thanh Thành cũng sẽ khiến cho Hắc Vân Binh Đoàn các người phải trả cái giá thật đắt.”
“Các vị quyết tâm như vậy là tốt rồi.”
Trương Vũ Lượng mỉm cười.
Mặc dù đứng sau Nga Mi nhưng thực lực của Hắc Vân Binh Đoàn cũng không thể bị người khác xem nhẹ đến mức này.
Trong số ba trăm năm mươi người, chỉ có khoảng năm mươi người được gọi là cao thủ tuyệt thế, nhưng trong số những võ giả còn lại có tới hơn hai trăm người xuất thân là kỵ mã. Xét về sức mạnh tổng thể, có thể nói họ còn vượt qua cả Nga Mi và Thanh Thành.


Trước sự tự tin của Trương Vũ Lượng, ánh mắt Tinh Hoa mỗi lúc một lạnh hơn.
Mặc dù chỉ còn lại một bên mắt, nhưng ánh mắt bà ta còn tinh tường và đáng sợ hơn cả trước đây. Không những thế, cảnh giới võ công theo thời gian cũng tăng lên đáng kể.
Trương Vũ Lượng khẽ cúi đầu rồi nói.
“Vậy bây giờ chúng ta bàn đến điều kiện trước nhé? Xin mời các vị vào trong ạ.”
Dù hắn đã thức trắng cả đêm nhưng lại không lộ ra vẻ gì là mệt mỏi cả.
Để đạt được kết quả tốt nhất, bây giờ hắn phải hết sức tỉnh táo.


***

Sau khi Cao Đạo sĩ rời đi, Phiêu Nguyệt vẫn ở lại Kim Đường quan sát Lôi Âm Môn và thu thập tin tức.
Suốt thời gian đó, Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn - Nam Hổ Sơn không hề lộ diện ra bên ngoài.
Thông tin liên quan đến hắn ta cũng vô cùng hạn chế.
Bởi vì hắn hiếm khi xuất ngoại nên hầu như không thu được bao nhiêu thông tin có giá trị.
Thế nhưng Phiêu Nguyệt cũng không thể nhờ đến Hạ Ô Môn hay Cái Bang.
Chính vì lẽ đó nên Phiêu Nguyệt khó mà nắm bắt được toàn bộ về Nam Hổ Sơn.
Hắn có thể lưu lại đây thêm vài ngày để thu thập tin tức, nhưng cứ thế này chỉ tổ phí thời gian.
Phiêu Nguyệt nghĩ đến đó liền dùng thuật dịch dung thay đổi thần thái một chút.
Chỉ một vài động tác đã khiến gương mặt sở hữu nhan sắc nghịch thiên của hắn thay đổi đến mức khó nhận mà nhận ra được.
Phiêu Nguyệt thay một bộ y phục nhẹ nhàng, bên hông đeo thêm một thanh thiết kiếm. Và khi đêm đến hắn đã tiếp cận Lôi Âm Môn từ con ngõ phía tây.
Trông bộ dạng Phiêu Nguyệt chẳng khác gì võ giả bình thường cả. Cho dù những người trong tư dinh có nhìn thấy hắn cũng sẽ không mảy may nghi ngờ.
Đa số người số trong tư dinh này đều là võ giả, vậy nên thần thái của họ và Phiêu Nguyệt cũng xem là giống nhau.
Và họ nghiễm nhiên cho rằng Phiêu Nguyệt cũng là người sống ở đây.
Cứ thế hắn ta đường hoàng đi qua khu tư dinh rồi đến tường rào phía tây của Lôi Âm Môn.
Sau khi quan sát động tĩnh tứ phía, hắn nhẹ nhàng nhảy vọt qua tường rào.
Ngay khi vừa leo lên, quang cảnh bên trong Lôi Âm Môn liền hiện ra trước mắt.
Kết cấu nơi này chặt chẽ hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn.
Điện các và quan môn được bố trí để tránh sự xâm nhập của ngoại nhân vô cùng hữu hiệu. Canh gác lại hết sức nghiêm ngặt, đèn đuốc được thắp sáng bừng cả một khu, đâu đâu cũng thấy bóng dáng của đám võ giả.
Mặc dù không rõ ai là người quản nội bộ Lôi Âm Môn, nhưng hầu như không hề để lộ một chút sơ hở nào trong việc sắp xếp đám võ giả đứng canh gác cả.
Bố trí canh gác hoàn hảo đến mức cả võ giả có cảnh giới thuộc hàng cao thủ cũng không dám tùy tiện xâm nhập vào Lôi Âm Môn.
Thế nhưng, Phiêu Nguyệt nào tin vào hai từ ‘hoàn hảo’.
Bởi vì hắn chính là Phiêu Nguyệt - kẻ đã dám lẻn vào ám sát Vũ Quân Thương bất chấp bố trí canh gác không kẻ hở của Thanh Thành.
Cho dù bố trí có hoàn hảo đến mấy, suy cho cùng thứ vận hành nó cũng là con người mà thôi.
Và hắn hiểu rõ sức tập trung của con người luôn có giới hạn.
Đặc biệt, khi đứng canh gác trong thời gian dài vào ban đêm, sức tập trung của đám võ giả này rất dễ bị phân tán.
Thật ra Phiêu Nguyệt nhận ra đám võ giả kia chỉ đang đứng gác theo quán tính.
Gương mặt họ hiện lên vẻ tự mãn rằng không một ai có thể xâm nhập được vào Lôi Âm Môn.
“Oáp!”
Liền lúc đó, hắn thấy một tên võ giả gác gần tường rào đang ngáp ngắn ngáp dài. Thậm chí cơn ngáp đó còn lây sang cho người bên cạnh.
Phiêu Nguyệt lập tức nắm bắt thời cơ.
Sau khi lẻn vào được bên trong, Phiêu Nguyệt nhanh chóng tìm đến phòng của Nam Hổ Sơn.
Mặc dù đây là lần đầu vào Lôi Âm Môn, nhưng Phiêu Nguyệt đã nắm bắt được nơi ở của Nam Hổ Sơn.


Manh mối chính là nằm trong cuộc trò chuyện của các thương nhân đến giao thương với Lôi Âm Môn.
‘Gọi là Kim Chủ Điện cơ đấy.’
Điện các này được dựng từ những cây cột lấp lánh ánh vàng, vậy nên mới có tên là Kim Chủ Điện.
Thực chất nó không hoàn toàn được làm bằng vàng thật mà chỉ là được tạo ra từ vật liệu phát sáng hệt như vàng thôi.
Nhìn vào nơi ở có thể đoán biết được tính cách của chủ nhân.
Xét theo khía cạnh đó, Tiểu Môn chủ Nam Hổ Sơn của Lôi Âm Môn là một kẻ rất để ý tới ánh mắt của người ngoài và hay ra vẻ phô trương.
Hắn ta vốn có tính háo sắc, không hề quan tâm đến tình hình của môn phái và chỉ thích liếc mắt đưa tình với Vũ Tiên Hà.
Việc tìm tới Kim Chủ Điện không mấy khó khăn. Bởi lẽ dù trong bóng tối bao trùm, Phiêu Nguyệt vẫn nhận ra nó nhờ vào ánh sáng lấp lánh phát ra từ những cây cột khi được ngọn đuốc rọi vào.
Vấn đề chính là việc tiếp cận Kim Chủ Điện.
Bởi vì đây là nơi ở của Tiểu Môn chủ nên được thiết lập mạng lưới cảnh giới vô cùng kiên cố. Hàng chục võ giả đang đứng canh gác xung quanh Kim Chủ Điện.
Ánh mắt của họ đang hướng về nhiều phía.
Phiêu Nguyệt phân tích từng ánh mắt cử chỉ của họ. Và hắn đã tìm ra nơi mà tầm mắt của họ không thể quan sát tới.
Phiêu Nguyệt di chuyển đến nơi hắn vừa phát hiện. Cảnh tượng lúc này vô cùng kỳ quái.
Rõ ràng có hàng chục võ giả ở đấy, nhưng không một ai nhận ra sự tồn tại của Phiêu Nguyệt.
Cách di chuyển của hắn có thể gọi là Tử Giác Địa Đai (死角地帶) của ý thức.
Đôi mắt con người rất tinh tường và chính xác, nhưng cũng có nhiều sơ hở.
Mắt người được chia thành hai loại: mắt thuận (視) và mắt bổ trợ (步調視).
Người ta thường nhìn bằng mắt thuận và dùng mắt còn lại để hỗ trợ thêm.
Đó là nguyên do sự chú ý của mắt đôi khi có thể bị giảm đáng kể.
Con người cứ nghĩ họ có thể quan sát được toàn cảnh khi nhìn về phía trước, nhưng thực tế không phải vậy.
Thứ mà con người nhìn thấy là một phần rất nhỏ của thứ gọi là tầm nhìn bao quát.
Phiêu Nguyệt đã quan sát kỹ vào phần đó.
Đồng thời vận dụng sự đồng điệu (同調) dựa trên cảm nhận cực kỳ tinh tế của các giác quan.
Hắn ngay lập tức nắm bắt được góc nhìn của đối phương, cùng lúc đó tạo ra sự đồng điệu để bọn họ không nhận ra cảm giác khác lạ.
Chính vì thế đám võ giả không hề nhận thức được Phiêu Nguyệt đang đến rất gần họ.
Nếu bọn họ mất cảnh giác hơn, Phiêu Nguyệt hắn đã không cần dùng đến cách thức này.
Bởi lẽ tỷ lệ thành công không cao.
Vì đây là thủ pháp chỉ nên dùng trong những tình huống đặc biệt khi đáp ứng đủ điều kiện thỏa đáng.
Đi được một quãng ngắn qua đám võ giả, Phiêu Nguyệt liền thi triển Xà Hành Bộ.
Sượt!
Tựa như rắn luồn qua khe tường, Phiêu Nguyệt đã vượt qua đám võ giả mà không một ai hay biết.
Đôi mắt con người trong tình huống này dường như đã trở nên vô dụng.
“Ưm!”
“Hình như có gì đó lướt qua thì phải?”
Khi đám võ giả chớp mắt nhận ra điều lạ lùng. Phiêu Nguyệt đã vượt qua bọn họ và biến mất.






Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất