Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 56

Chương 56


Bên trong Kim Chủ Điện vô cùng đơn giản.
Ngoại trừ đâu đâu cũng là những cây cột mạ vàng, điện các này hệt như những nơi còn lại. Canh phòng bên trong cũng vô cùng lỏng lẻo, thậm chí không có ai bảo vệ. Chắc có lẽ do lớp canh gác bên ngoài quá nghiêm ngặt nên họ không mảy may để tâm bên trong.
Phiêu Nguyệt vừa vào trong Kim Chủ Điện liền nâng cao cảnh giác.
Điện các nhìn lướt qua vô cùng rộng rãi, bên trong chỉ nghe ra có một hơi thở.
Phiêu Nguyệt liền di chuyển đến nơi phát ra âm thanh.
Đây có thể xem là căn phòng rực rỡ nhất trong Kim Chủ Điện.
Đồ dùng trong phòng hầu như đều được làm bằng thủ công. Ở giữa có một nam nhân đang ngồi trong tư thế tọa thiền.
Nam nhân có ngoại hình rắn chắc hết sức cân đối cùng với diện mạo anh tuấn kia chính là Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn - Nam Hổ Sơn.
Ngoại trừ đuôi mắt hắn hếch lên trong có chút xảo quyệt, diện mạo tổng thể đúng là không có chỗ nào bàn cãi.
Hắn ta không hề hay biết rằng có thích khách vừa lẻn vào, cứ thế mải mê vận công.
Mỗi lần hắn hô hấp, thần sắc lại thay đổi.
Đôi khi mặt hắn sẽ có màu đỏ, rồi chuyển sang xanh. Sau đó lại hóa thành màu vàng.
Đây chính là khoái công.

(Khoái công: khoái - nhanh, thay đổi liên tục)

Tâm công của danh môn chính phái luôn đặt sự ổn định lên hàng đầu. Là những loại võ công mà nền tảng liên tục thay đổi trong khoảnh khắc như thế, chắc chắn sẽ bị bài trừ ngay từ đầu.
Việc Lôi Âm Môn tu luyện khoái công có nghĩa là đây vốn không phải là một môn phái chính thống.
Ánh mắt vô tình của Phiêu Nguyệt nhìn chằm chằm vào Nam Hổ Sơn.
Hắn thi triển Xà Hành Bộ rồi tiến đến gần Nam Hổ Sơn.
Mặc dù Phiêu Nguyệt đã tới gần, nhưng Nam Hổ Sơn hoàn toàn không nhận ra mà cứ tập trung vào việc vận công.
“Roẹt!”
Phiêu Nguyệt liền rút kiếm ra.
Mãi đến lúc này Nam Hổ Sơn mới thoáng mở mắt.
Trước mặt hắn là một nam nhân lạ mặt tay cầm thanh kiếm, thấy thế Nam Hổ Sơn liền bày ra biểu cảm gấp gáp.
Tâm pháp mà hắn đang vận là Ngũ Hành Thiên Nhu Công của Tiểu Lôi Âm Tự.
Bằng cách cực đại hóa khí lực của ngũ hành bằng khoái công đã tu luyện, có thể thi triển tuyệt kỹ Ngũ Hành Kim Cang Thủ (五行金剛手).
Ngũ Hành Kim Cang Thủ là tuyệt kỹ có thể nghiền một tảng đá to bằng ngôi nhà ra thành bột chỉ trong tích tắc.
Nam Hổ Sơn lúc này không thể dừng lại vì hắn đang vận công đến thời điểm then chốt. Nếu cưỡng chế ngừng vận, khí huyết sẽ dội ngược vào trong gây trọng thương.
Biết rõ điều đó nên Phiêu Nguyệt không hề vội vã.
Hắn dùng kiếm đâm vào tim Nam Hổ Sơn.
Nam Hổ Sơn vẫn tiếp tục vận công rồi lùi về sau.
Phập!
Máu từ miệng hắn không ngừng chảy ra.
Vì phải cưỡng chế dừng vận nội công, khí huyết hắn liền chịu một phen chấn động.
Cứ để khí huyết dao động thế này chắc chắn sẽ không tránh khỏi việc tẩu hỏa nhập ma, vậy nên Nam Hổ Sơn cố gắng cắn răng kiểm soát nội công.
Phiêu Nguyệt vặn mình đuổi theo Nam Hổ Sơn đang không ngừng lùi về sau.
Phiêu Nguyệt cứ bám riết theo Nam Hổ Sơn như cái bóng.
Xoẹt!
Kiếm kích như vũ bảo không ngừng vung ra.
“Khực!”
Nam Hổ Sơn vẫn cắn răng mà thi triển tuyệt kỹ của Lôi Âm Môn. Thế nhưng, do khí huyết hắn đang không thông nên võ công mà hắn thi triển không thể phát huy hết uy lực.
Bởi vì phải cưỡng chế thi triển võ công nên mặt hắn lúc này đã trắng bệch, ánh mắt giăng đầy tơ máu.
Hắn muốn lập tức hỏi danh tính của kẻ kia. Thế nhưng do nội công đang bùng phát nên hắn không thể nào mở miệng được.
Ngay lập tức, bộ pháp của hắn rối tung cả lên.
Xoẹt! Xoẹt!
Phiêu Nguyệt không ngừng chém vào người người Nam Hổ Sơn,
Thịt và xương bị chém không thương tiết, máu tươi bắn ra tứ phía.
Cả người Nam Hổ Sơn lập tực bị huyết sắc nhuộm đỏ.
“Khực! Ngươi, ngươi! Là ai?”
Nam Hổ Sơn vắt kiệt sức lực cuối cùng lên tiếng hỏi Phiêu Nguyệt.
Hắn ta vô cùng tò mò.
Lý do tại sao đối phương lại muốn giết hắn. Hắn cũng không muốn bỏ mạng khi chưa biết rõ đầu đuôi.
Cái chết này quả thật hết sức vô nghĩa.
Phập!
Cùng lúc đó, thanh kiếm của Phiêu Nguyệt đã đâm vào cổ họng hắn.
Nam Hổ Sơn trợn tròn mắt vì cơn đớn khủng khiếp.
Đó là giây phút cuối cùng Nam Hổ Sơn nhìn thấy được thế gian.
Ngay cả đến khi tắt thở hắn cũng không thể tra hỏi Phiêu Nguyệt nguyên do hắn phải chết là gì.
Phiêu Nguyệt lặng lẽ nhìn cơ thể Nam Hổ Sơn sụp xuống như cát đổ.
Trên thi thể Nam Hổ Sơn lúc này có vô số vết thương lớn nhỏ chằng chịt đến thảm thương.
Lúc này, Phiêu Nguyệt nghe bên ngoài dường như có động tĩnh.
Có lẽ đám võ giả đã nghe được tiếng đánh nhau giữa hắn và Nam Hổ Sơn nên đã kéo đến đây.
Phiêu Nguyệt nhanh chóng rời khỏi phòng trước khi bọn họ kịp xông vào.
“Tiểu Môn chủ, ngài có sao không?”
“Có chuyện gì xảy ra vậy ạ?”
Hỏi mãi nhưng không nghe hồi đáp, đám võ giả liền mở cửa vào phòng Nam Hổ Sơn.
“Tiểu Môn chủ!”
“Sao có thể? Tiểu Môn chủ bị ám sát rồi.”
Đám võ giả kinh ngạc hét toáng lên.
Âm thanh báo hiệu khẩn cấp vang lên khắp Lôi Âm Môn.
Đám võ giả khác đang ngủ say lập tức chạy xông ra khám xét mọi ngóc ngách của Lôi Âm Môn. Thế nhưng, lúc họ hành động, Phiêu Nguyệt đã rời khỏi Kim Đường.
Tất cả võ giả ở Lôi Âm Môn được huy động để bắt tên thích khách chưa rõ danh tính. Có lẽ như thế chưa đủ, Lôi Âm Môn còn thỉnh cầu sự giúp đỡ của những võ quán gần đó.
Võ giả toàn Kim Đường bắt tay vào lục soát. Thế nhưng, không một ai phát hiện ra manh mối nào về tên thích khích đã sát hại Nam Hổ Sơn.
Thậm chí không một kẻ nào nhìn thấy mặt chứ đừng nói chi đến danh tính của thích khách. Hắn ta cứ như một bóng ma, cứ thế mà biến mất khỏi Kim Đường.

“Ưm!”
Môn chủ Lôi Âm Môn - Thái Niên Hổ siết chặt nắm đấm nhìn thi thể Nam Hổ Sơn trước mặt.
Đôi mắt ông ta lúc này đã giăng đầy tơ máu. Cái chết của đệ tử duy nhất đã khiến ông ta vô cùng phẫn nộ.
“Hổ Sơn à.”
Ông ta đến gần thi thể của Nam Hổ Sơn.
Tình trạng thi thể trông vô cùng thê thảm.
Trên người hắn ngang dọc những vết thương gây ra từ kiếm kích.
Quả thật trông hết sức thảm khốc.
Thái Niên Hổ quan sát kỹ vết thương trên người Nam Hổ Sơn.
Võ giả của Lôi Âm Môn nín thở nhìn Thái Niên Hổ.
Ông ta nhìn thi thể hồi lâu rồi lẩm bẩm.
“Thanh Thành! Là lũ khốn Thanh Thành dám sát hại đệ tử của ta ư?”
“Ý người là sao ạ? Thanh Thành ư?”
“Vết thương để lại trên người Hổ Sơn chính là Thất Thập Nhị Trảm(七十二派劍) tuyệt kỹ của Thanh Thành phái.”
“Lý nào lại thế chứ?”
“Vết thương đặc trưng của Thất Thập Nhị Ba Kiếm, những môn phái khác sao có thể dễ dàng mô phỏng được.”



Đôi mắt Thái Niên Hổ lúc này đã tràn đầy độc khí.
Cả người ông ta không ngừng run rẩy.
Lôi Âm Môn cũng được xem là cường giả trong Tứ Xuyên thành. Thế nhưng, không phải là họ không để tâm đến những kẻ mạnh từ xưa đến nay như Thanh Thành hay Nga Mi. Vậy nên, Thái Niên Hổ đương nhiên sẽ đặc biệt chú ý đến võ công của hai môn phái này.
“Không chừng ai đó cố mô phỏng Thất Thập Nhị Trảm thì sao?”
“Thấp Thật Nhị Ba Kiếm là tuyệt kỹ võ công chỉ có những đệ tử đủ tư cách ở Thanh Thành mới được tu luyện. Khả năng bị lan truyền ra ngoài vô cùng hiếm. Ngay cả khi ngoại nhân luyện được nó, cũng chưa chắn có thể đạt đến cảnh giới này.”
“Thật sự là Thanh Thành sao?”
“Có thể họ thấy chúng ta đang cố tương trợ cho Nga Mi thông qua hôn sự với Bách Hoa Môn, vậy nên Thanh Thành đã ra tay trước.”
Thái Niên Hổ cho rằng chính Thanh Thành là người hạ thủ, ngược lại thuộc hạ của ông ta lại thận trọng hơn.
“Cứ kết luận ngay cho Thanh Thành là kẻ chủ mưu thì…”
“Không, rõ ràng là chính là Thanh Thành. Bọn chúng từ xưa đến nay đã xem Lôi Âm Môn chúng ta như cái gai trong mắt rồi. Bởi vì chúng ta có liên quan đến Tiểu Lôi Âm Tự, nhưng làm ra loại chuyện này quả thật không hợp tình hợp lý chút nào.”
“Ừm!”
“Mang theo thi thể của Hổ Sơn, ta phải lập tức đến Thanh Thành.”
“Môn chủ?”
“Phải cho Thanh Thành kia tận mắt nhìn thấy thi thể của Hổ Sơn, và khi đó ta sẽ trực tiếp tra hỏi. Tại sao tuyệt kỹ của bọn họ lại được phát hiện trên người Hổ Sơn cơ chứ?”
Tất cả mọi người đều nín thở.
Không một ai trong Lôi Âm Môn dám ngăn cản một Thái Niên Hổ đang nổi cơn thịnh nộ. Bởi vì họ hiểu rõ những lúc thế này ngăn cản ông ta chỉ vô ích mà thôi.
Hơn nữa, chính họ cũng cảm thấy tức giận trước cái chết của Nam Hổ Sơn.
Dù thái độ của hắn trong thời gian qua có quá đáng thế nào thì hắn vẫn là Tiểu môn chủ của Lôi Âm Môn. Người này tuyệt đối không thể chết một cách vô nghĩa như thế được.

***

“Đúng là ngạo mạn! Yêu cầu quyền giao thương tái ngoại ư? Ngươi nói nghe có lý không chứ ?
“Để Nga Mi không trở thành kẻ bại trận ở Tứ Xuyên thành, thì chừng đó là đủ rồi nhỉ?”
“Nếu các người đã là lãng nhân thì nên nhận đúng số tiền như một lãng nhân. Đừng tham lam quá.”
“Tại hạ nghĩ bấy nhiêu không hề quá đáng chút nào.”
Rầm!
Nghe câu trả lời của Trương Vũ Lượng, Tinh Hoa liền dùng tay đập vỡ bàn trà.
Chiếc bàn được làm từ gỗ tử đàn lập tức vỡ ra làm hai.
Nếu bàn tay kia không đánh vào bàn trà mà là đầu của Trương Vũ Lượng, chắc chắn thứ vỡ nát không phải là chiếc bàn rồi.
Đương nhiên, Trương Vũ Lượng cũng không có ý nhịn nhục. Có điều, nếu tình hình càng lúc càng gay gắt, không chỉ Nga Mi mà cả Hắc Vân Binh Đoàn cũng sẽ chịu tổn thất lớn.
Đến lúc này hắn phải lùi một bước.
“Được rồi. Các hạ chỉ cần nhượng lại quyền giao thương tái ngoại là được. Không có năm mươi vạn lượng cũng chẳng sao. Thay vào đó hãy giúp tại hạ chiếm được vùng giáp ranh cao nguyên phía tây.”
“Đó mới thật sự là thứ các người đang nhắm đúng chứ? Tìm một chỗ an cư lạc nghiệp à?”
“Như các vị biết, chúng tại hạ vốn chỉ là nhóm lãng nhân tập trung lại với nhau mà thôi. Vậy nên chẳng có môn phái nào muốn chúng tại hạ bén mảng đến gần cả.”
“Bổn phái cũng như vậy.”
“Vậy nên tại hạ chỉ muốn sở hữu một nơi ở cao nguyên phía tây thật xa Nga Mi phái. Chừng này có là gì đúng không nhỉ?”
“Hưm!”
Tinh Hoa khoanh tay nhìn Trương Vũ Lượng.
Trương Vũ Lượng không hề né tránh mà nhìn thẳng vào mắt bà ta.
Thanh Thành phái và Nga Mi phái vốn có mối quan hệ với vô số thương đoàn. Trong số đó, có những thương đoàn có mối quan hệ ngầm để giao thương với thế lực tái ngoại, được gọi là quyền giao thương tái ngoại.
Số tiền mà thương đoàn sở hữu quyền giao thương tái ngoại kiếm được là vô cùng lớn. Số tiền đó chính là mạch sống của Thanh Thành và Nga Mi, tuyệt nhiên không thể giao cho người khác.
Trương Vũ Lượng biết rõ điều này.
Ngay từ đầu hắn không có tham vọng lớn với quyền giao thương tái ngoại. Thế nhưng, lý do hắn đề cập đến điều này là vì hắn muốn tìm một nơi để Hắc Vân Binh Đoàn có thể an cư.
Không một môn phái nào muốn có một nhóm lãng nhân sống gần nơi ở của họ. Bởi lẽ cái nhìn của võ lâm nhân sĩ đối với lãng nhân không mấy tốt đẹp.
Tinh Hoa buộc phải suy nghĩ một lúc.
Bình thường bà ta tuyệt đối không bao giờ nghe theo lời Trương Vũ Lượng, nhưng tình hình hiện giờ không mấy thuận lợi.
Nếu có Hắc Vân Bình Đoàn tương trợ, dù chỉ là một người vẫn có thể tăng thêm sức mạnh cho họ.
Vấn đề chính là nếu bây giờ bà ta nhận lời, đương nhiên có thể lợi dụng họ ngay lập tức, nhưng hậu quả sau này ắt sẽ khó lường.
Hắc Vân Binh Đoàn chắc chắn sẽ trở thành mối nguy tương tự như Lôi Âm Môn kẻ đã có được địa vị trong Tứ Xuyên thành kia.
‘Nếu phát sinh vấn đề chỉ cần giải quyết là được. Bây giờ biến chúng thành tấm khiên, kiểu gì sau này cũng chỉ còn được vài cái mạng. Cho vài người đến định cư ở đó cũng không thành vấn đề.’
Tinh Hoa trong thoáng chốc đã tính toán xong xuôi mọi chuyện.
“Được rồi! Bọn ta chấp nhận lời đề nghị này.”
“Vậy cuộc thương thảo này xem như đã xong rồi nhỉ.”
“Đúng vậy. Ta lấy danh dự của Nga Mi ra đảm bảo.”
“Thế là đủ rồi.”
Nụ cười liền nở trên môi Trương Vũ Lượng.
Một khi họ đã tìm được nơi an cư thì việc kiếm tiền không phải là chuyện lớn. Trương Vũ Lượng đã thành công trong chuyện này.
‘Tốt rồi! Nếu thương thảo với Thanh Thành chưa chắc đã dễ dàng thế này.’



Thanh Thành vẫn chưa rơi vào tình thế nước sôi lửa bỏng như Nga Mi. Bởi vì sức mạnh của họ lớn hơn Nga Mi.
Vậy nên, bọn họ khó mà chấp nhận yêu cầu của Trương Vũ Lượng.
Thật ra hắn cũng chưa liên lạc được với Dương Vũ Tịnh được phái đến Thanh Thành. Đồng nghĩa việc thương thảo phía bên kia không mấy thuận lợi.
‘Đã thương thảo với Nga Mi xong rồi, ta phải gọi Dương Vũ Tịnh về thôi.’
Kể từ thời khắc này, Thanh Thành không còn là đối tượng mà hắn hướng tới. Nơi đó đã trở thành kẻ địch mà Hắc Vân Binh Đoàn phải hợp sức để đánh bại.
Ánh mắt Trương Vũ Lượng lúc này nhìn về phía Long Tuyết Lan bên cạnh Tinh Hoa. Sau khi bước vào căn phòng này, Long Tuyết Lan không hề hé môi nói nửa lời.
Trong cuộc thương thảo này, dường như chỉ có Tinh Hoa quyết định mọi chuyện, còn thái độ của nàng ta lại vô cùng thờ ơ lãnh đạm.
Nhưng Tinh Hoa không hề trách cứ Long Tuyết Lan.
Long Tuyết Lan vốn là nữ nhân không mấy để tâm đến chuyện trong sư môn.
Thứ duy nhất nàng ta để tâm chính là tu luyện võ công.
Nàng hầu như chỉ ở trong võ đường, quyết tâm tu luyện của nàng nổi tiếng trong khắp Nga Mi phái.
Nhưng người biết được cảnh giới thật sự của Long Tuyết Lan chỉ sư phụ của nàng là Cửu Hòa Sư Thái.
Trương Vũ Lượng vô cùng tò mò tu vi của Long Tuyết Lan.
Không, đúng ra là hắn rất để tâm đến nữ nhân này.
Mặc dù Trương Vũ Lượng không có hứng thú với Hứa Lan Châu, nhưng nhan sắc của Long Tuyết Lan thực sự đã làm lay động trái tim của Trương Vũ Lượng.
Dù cách biệt tuổi tuổi không ít nhưng nhìn nàng ta vẫn khiến trái tim hắn rung động không ngừng.
Cảm nhận được ánh mắt của Trương Vũ Lượng, nhưng Long Tuyết Lan thậm chí không thèm liếc nhìn hắn ta.
Trương Vũ Lượng cố che giấu tâm tình rồi hỏi.
“Hai vị đây sẽ trở về Nga Mi ngay sao? Nếu ở lại đây một hai ngày, tại hạ sẽ chuẩn bị phòng cho hai vị.”
“Bọn ta sẽ đến Bách Hoa Môn.”
“Bách Hoa Môn?”
“Nơi đó gần như là môn phái tục gia của bổn môn. Tiểu Môn chủ ở đó là cháu gái tục thế của ta.”
“À! thì ra là vậy.”
Trương Vũ Lượng tỏ vẻ tiếc nuối.
Lúc Tinh Hoa cười khẩy định đứng dậy thì…
“Đoàn chủ! Cấp báo!”
Tiếng hét gấp gáp của Hứa Lan Châu vang lên bên ngoài.
Nàng tùy ý chạy vào phòng mà chưa có sự cho phép của Trương Vũ Lượng.
Trương Vũ Lượng liền cau mày trách mắng nàng.
“Phó Đoàn chủ, cho dù có gấp gáp thế này cũng không được xông vào như vậy chứ? Rốt cuộc muội…”
“Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn bị ám sát rồi.”
“Cái gì?”
Trương Vũ Lượng nghe xong lập tức đứng bật dậy.
Cả Tinh Hoa và Long Tuyết Lan cũng thế.
“Tại sao? Không, đã bắt được tên thích khách chưa?”
“Vẫn chưa! Nhưng có lẽ Lôi Âm Môn cho rằng chủ mưu chuyện này chính là Thanh Thành. Bây giờ họ đang mang thi thể của Tiểu Môn chủ đến Thanh Thành phái.”
Nghe Hứa Lan Châu đáp lời, Trương Vũ Lượng, Tinh Hoa nhìn chằm chằm Long Tuyết Lan.
Đến cả Long Tuyết Lan cũng bày ra biểu cảm khó tin.
“Là thích khách sao?”
Ánh mắt Tinh Hoa lúc này đã hừng hực lửa.






Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất