Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 57

Chương 57



Tin tức Nam Hổ Sơn bị ám sát đã lan khắp Thành Đô.
Bất cứ ai sống ở Thành Đô đều biết Thanh Thành không ưa gì Lôi Âm Môn.
Thế nhưng họ không ngờ Thanh Thành lại hành động nhanh như vậy.
Đặc biệt hiện giờ, sự bất hòa giữa Thanh Thành và Nga Mi đang đến đỉnh điểm. Vậy nên, nhiều người nghĩ rằng sự việc lần này quả nhiên khó mà lường trước được.
Cũng vì nguyên do đó, ngược lại vài kẻ lại cho rằng chủ mưu chuyện này vốn không phải là Thanh Thành.
Họ nghi ngờ rằng phía Nga Mi đã gây ra mọi chuyện. Dù sao đi nữa, sự việc Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn bị ám sát đã khiến bầu không khí Thành Đô và cả Tứ Xuyên thành nóng như lửa Hỏa Diệm Sơn.
Nghe tin tức này, người bàng hoàng nhất chính là Vũ Tiên Hà của Bách Hoa Môn.
“Thật sự hắn ta đã bị ám sát rồi ư? Còn bảo chủ mưu là Thanh Thành. Rốt cuộc chuyện này là sao chứ?”
Rõ ràng nàng ta đã phó thác cho Phiêu Nguyệt giết Nam Hổ Sơn.
Theo như nàng ta biết, Phiêu Nguyệt không hề có mối liên hệ nào với Thanh Thành. Thế nhưng, người ta đồn rằng Nam Hổ Sơn bị ám sát bởi võ công tuyệt kỹ của Thanh Thành phái.
“Vậy là hắn ta không giết Nam Hổ Sơn ư?”
Đầu óc nàng bây giờ vô cùng rối bời.
Nếu chuyện này là do Phiêu Nguyệt gây ra, vậy rõ ràng hắn có liên quan đến Thanh Thành.
Nhưng dù hắn biết chuyện này sẽ gây bất lợi với Thanh Thành nhưng vẫn giết Nam Hổ Sơn thì sao?
Cách nghĩ này cũng thật vô lý.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy chứ…”
Vũ Tiên Hà lắc mạnh đầu.
Việc suy luận cao siêu thế này quả là vượt xa khỏi trí não của nàng ta.
Nhưng dù sao cũng là chuyện tốt.
Nàng không rõ Phiêu Nguyệt có giết Nam Hổ Sơn thật hay không, nhưng quan trọng là mối phiền toái của nàng đã hoàn toàn biến mất.
Nếu Lôi Âm Môn xung đột với Thanh Thành thì đó cũng là việc có lợi cho Nga Mi.
“Hưm!”
Đột nhiên nàng thấy tâm trạng tốt hơn hẳn, còn ngân nga đôi ba câu hát. Chính lúc ấy.
“Tiểu Môn chủ! Có khách từ Nga Mi đến ạ.”
Bên ngoài vang lên tiếng của thị tỳ.
“Khách ư?”
“Vâng! Người ra ngoài ngay đi ạ.”
“Ta biết rồi.”
Vũ Tiên Hà vội vàng ra ngoài.
Sau khi xác nhận các vị khách đến thăm, Vũ Tiên Hà liền nở nụ cười rạng rỡ.


“Nghĩa mẫu!”
Người khách đó không ai khác chính là Tinh Hoa.
“Lâu rồi không gặp. Con vẫn khỏe chứ?”
“Vâng ạ.”
Vũ Tiên Hà ôm chặt lấy Tinh Hoa.
Tinh Hoa mỉm cười vỗ nhẹ vào lưng Vũ Tiên Hà.
Nụ cười chứa chan tình cảm này, ngoại nhân và cả đệ tử Nga Mi tuyệt đối không bao giờ có thể nhìn thấy. Thậm chí, đến cả Long Tuyết Lan đi cùng cũng lần đầu nhìn thấy biểu cảm này của Tinh Hoa.
Tinh Hoa giới thiệu Long Tuyết Lan cho Vũ Tiên Hà.
“Đây là sư muội của ta, Long Tuyết Lan. Chào hỏi nhau đi.”
“Tiểu nữ là Tiểu Môn chủ của Bách Hoa Môn - Vũ Tiên Hà. Xin được diện kiến Long Tiểu thư!”
Long Tuyết Lan cúi đầu chào đáp lễ.
Thấy Vũ Tiên Hà cười toe tóe, Tinh Hoa nghiêng đầu.
“Xem ra con có chuyện gì vui lắm nhỉ?”
“Chỉ là con thấy trong người khỏe khoắn thôi. Nhưng mà nghĩa mẫu đến đây có việc gì vậy ạ?”
“Có chút việc nên ta ghé qua thôi. Ban đầu ta định về bổn sơn ngay, nhưng cuối cùng quyết định ở lại đây một thời gian.”
“Vì chuyện của Lôi Âm Môn đúng không ạ?”
“Đúng thế. Đột nhiên Tiểu môn chủ bị ám sát. Đó là việc tốt đối với chúng ta. Nhưng sự việc đột ngột thế này quả thật có hơi đáng tiếc.”
Mắt Tinh Hoa lúc này đột nhiên vô cùng sắc bén.
Xuất hiện vài chuyện bất lợi cho Thanh Thành không có nghĩa phía Nga Mi sẽ được thuận lợi.
Đặc biệt, sự việc lần này có sức ảnh hưởng vô cùng lớn, bà ta cần phải phân tích kỹ càng và tìm ra chân tướng đằng sau đó. Vậy nên, bà đã cùng Long Tuyết Lan tạm dừng chân ở Bách Hoa Môn và theo dõi diễn biến tình hình.
“Con có biết gì về sự việc lần này không?”
“Vâng? Con sao ạ?”
“Con đang ở Thành Đô nên chắc cũng nắm rõ tình hình, không phải sao?”
“Được vậy thì tốt rồi, nhưng con cũng không rõ chuyện lần này ạ.”
Vũ Tiên Hà giả đò không biết.
Nàng không chắc có đúng là Phiêu Nguyệt đã giết Nam Hổ Sơn hay không, chỉ vì nàng có chút động tâm nên đã phát sinh quan hệ với hắn. Nếu nói cho nghĩa mẫu biết cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.
May là Tinh Hoa không hề nghi ngờ nàng ta mà chỉ gật đầu.
“Được rồi! Con đúng là không biết gì nhỉ? Có điều từ bây giờ chúng ta phải thu thập tất cả thông tin mà Bách Hoa Môn có thể tìm được để truy ra chân tướng. Con biết chưa?”
“Đương nhiên rồi ạ.”
“Được!”
Tinh Hoa nở nụ cười ôn hòa rồi vuốt mái tóc Vũ Tiên Hà.
Vũ Tiên Hà cảm thấy có chút tội lỗi. Thế nhưng cảm giác ấy đã biến mất ngay lập tức.

***

Phiêu Nguyệt lúc này đã quay về Thành Đô.
Hắn đã cởi bỏ y phục và vứt thiết kiếm dùng trong việc ám sát Nam Hổ Sơn trên đường đi.
Phiêu Nguyệt quan sát xung quanh rồi chọn một quán trọ.
“Ơ, xem ai kìa? Là ca ca anh tuấn này!”
Đột nhiên hắn nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Phiêu Nguyệt quay đầu nhìn lại thì thấy Hứa Lan Châu đang vội vàng chạy về phía hắn.
Hứa Lan Châu tươi cười rạng rỡ vì tình cờ gặp được Phiêu Nguyệt.
“Huynh đã gặp Cao Đạo sĩ ở Kim Đường đúng không? Huynh về khi nào vậy?”
“Vừa mới!”
“Thế à?”
Hứa Lan Châu phấn khởi nhìn lướt qua Phiêu Nguyệt từ trên xuống dưới.
“Sao lại nhìn ta bằng ánh mắt đó?”
“Không lẽ huynh giấu nữ nhân ở Kim Đường à? Huynh thành thật đi. Ta rất rộng lượng không hề ghen tuông gì đâu.”
“Không nói câu gì nghe được thì câm miệng đi.”
Trước câu nói lạnh lùng của Phiêu Nguyệt, Hứa Lan Châu bày ra biểu cảm đáng thương.
“Hơ! Huynh là nam nhân đầu tiên nói với ta câu này. Trái tim ta…”



Phiêu Nguyệt cứ thế lướt qua Hứa Lan Châu đang giả vờ ôm ngực đau khổ. Liền sau đó, Hứa Lan Châu chạy theo Phiêu Nguyệt.
“Thật là! Huynh xấc xược quá đó… đùa một chút không được sao?”
“Thế nào?”
“Nhưng mà tại sao huynh lại đến Kim Đường thế? Có chuyện gì à?”
Hứa Lan Châu thật sự tò mò.
Cao Đạo sĩ ra lệnh cho Ma Vận bám theo Phiêu Nguyệt. Thế nhưng khi Ma Vận đến Kim Đường thì Phiêu Nguyệt đã biến mất. Vì lẽ đó, Ma Vận cứ thế tay không trở về.
Có điều, khi Phiêu Nguyệt đến Kim Đường lại xảy ra sự việc Nam Hổ Sơn bị ám sát.
Mặc dù chuyện này có thể do Thanh Thành gây ra, nhưng Hứa Lan Châu và Trương Vũ Lượng thực chất không tin vào tin đồn.
Nếu đã có chút nghi ngờ phải kiên trì tìm ra sự thật.
Hứa Lan Châu không tin Phiêu Nguyệt là người giết Nam Hổ Sơn, nhưng nàng lại nghi ngờ hắn ta có liên quan đến sự việc lần này.
“Không phải Cao Đạo sĩ đã nói rồi sao? Ta đến vì có việc tư.”
“Vậy nên ta mới tò mò không biết chuyện tư của huynh là chuyện gì đó.”
“Lãng nhân đều bất lịch sự như vậy à? Đã là chuyện tư thì sao có thể nói với người khác được chứ?”
“Cái gì?”
Lúc này, Hứa Lan Châu đã trợn tròn mắt.
Từ trước đến nay, nàng luôn nghe người khác nói nàng ăn nói có duyên hay tính tình tử tế, đây là lần đầu nàng bị người khác bảo là bất lịch sự. Lại còn dùng từ lãng nhân nữa.
“Ha! Nghe cũng buồn cười quá nhỉ. Ta đối xử tốt với huynh chỉ vì thấy huynh anh tuấn thôi. Rồi huynh thì sao? Cư xử như thế à?”
Hứa Lan Châu liền tỏa ra khí thế vô cùng hung dữ.
Bình thường nàng hay cười hihi haha, nhưng võ công của nàng cũng thuộc hàng cao thủ trên giang hồ. Ngược lại, nếu xét về thực chiến lại càng xuất sắc hơn.
Hứa Lan Châu nhân cơ hội này liền muốn sửa cái nết lại cho Phiêu Nguyệt.
Nàng ta rất vừa ý Phiêu Nguyệt. Vì thế nên nàng muốn xoay Phiêu Nguyệt theo ý muốn của mình.
Hứa Lan Châu dang rộng hai tay rồi nói.
“Ta sẽ nhường huynh ba chiêu. Huynh nên cố gắng hết sức đấy nhé. Nếu qua ba chiêu, ta sẽ không tha cho huynh đâu.”
Nàng vô cùng tự tin vào cảnh giới võ công của mình nên mới dám thốt ra lời này. Phó Đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn vốn đâu phải hư danh. Nàng đã ngồi lên vị trí này bằng chính thực lực của mình.
Phiêu Nguyệt hơi nheo mắt, Hứa Lan Châu liền bật cười.
“Sao, sợ rồi hả?”
Đúng lúc đó, đột nhiên đồng tử Hứa Lan Châu khẽ lung lay.
Bởi lẽ Phiêu Nguyệt lúc này đã đứng ngay trước mặt nàng ta.
Rõ ràng lúc này giữa nàng và Phiêu Nguyệt còn cách nhau khoảng ba bốn bước. Thế nhưng, không biết từ lúc nào, Phiêu Nguyệt đã đến trước mũi nàng.
Hứa Lan Châu kinh ngạc đến quên cả lời muốn nói.
“Cái, cái gì?”
Sau đó khả năng tự vệ bùng phát, nàng ta liền tấn công Phiêu Nguyệt. Nàng vì quá ngạc nhiên mà quên cả lời hứa sẽ nhường hắn ba chiêu.
Bụp!
Phiêu Nguyệt dùng ngón trỏ thúc vào bụng Hứa Lan Châu.
Hứa Lan Châu liền cảm thấy bụng truyền tới cơn đau dữ dội.
Xung kích nhanh chóng lan ra toàn thân, nàng ta đến hét cũng không thể, lập tức ngồi phịch xuống đất.
Một khi cơn đau đã đến cực điểm, cả hét lên cũng khó mà cất được.
Nàng thậm chí còn chẳng thể thở đàng hoàng, cả người cứng đờ không nhúc nhích nổi. Đầu óc trống rỗng đến mức nàng không nghĩ ngợi được gì cả.
Cơn đau đớn khủng khiếp truyền tới khiến nàng quên cả việc tò mò rốt cuộc Phiêu Nguyệt đã dùng thủ pháp nào để tấn công nàng, và làm sao hắn có thể di chuyển trong tích tắc như vậy.
Phiêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Hứa Lan Châu đang đau đớn quằn quại.
“Vẫn muốn nhường ta ba chiêu à?”
“Khục!”
Lúc này, Hức Lan Châu đã phun ra một ngụm máu tươi.
Hứa Lan Châu nhìn Phiêu Nguyệt với ánh mắt tựa hồ vừa bị chơi một vố đau.
Nàng đoán Phiêu Nguyệt có luyện võ công, nhưng tuyệt nhiên không thể lường được cảnh giới của hắn lại đến mức này.
Vậy nên nàng Hứa Lan Châu cảm giác đã bị Phiêu Nguyệt lừa phỉnh một phen.


‘Hèn, hèn hạ…’
Gương mặt nàng ta lúc này đã méo mó đến khó coi.
Vừa đau đớn lại vừa nhục nhã.
Phiêu Nguyệt liền xoay người để lại một câu.
“Lần sau cô còn thốt ra mấy lời đó, ta nhất định sẽ cho cô tắt thở ngay lập tức.”
Khoảnh khắc đó, toàn thân Hứa Lan Châu không ngừng run rẩy tựa như bị dội một gáo nước lạnh. Câu Phiêu Nguyệt nói ra không chỉ đơn thuần là một lời đe dọa.
‘Ta đã đoán sai rồi. Hắn ta mạnh hơn ta nghĩ nhiều.’
Nhìn Phiêu Nguyệt mỗi lúc một đi xa, ánh mắt Hứa Lan Châu cũng trở nên sắc bén đến lạ.
Mặc dù đã thua một cách thảm hại bởi nhất kích, nàng ta vẫn không nghĩ rằng mình là người bại trận.
Lý do nàng ta tự tin như vậy không phải vì tiên pháp (鞭法) hay võ công của mình.
“Chết tiệt! Đau quá đi mất.”
Hứa Lan Châu nhìn chằm chằm vào bóng lưng Phiêu Nguyệt một hồi lâu.
Phiêu Nguyệt không thèm để tâm đến ánh mắt của Hứa Lan Châu mà cứ thế sải bước đi. Vốn dĩ ban đầu hắn đã muốn lấy mạng Hứa Lan Châu rồi.
Thế nhưng nếu hắn làm như thế, sẽ có hại nhiều hơn là lợi.
Việc hắn giết Nam Hổ Sơn đã gây ra xung đột giữa Lôi Âm Môn và Thanh Thành phái, hắn không cần phải giết Hứa Lan Châu để gây thêm sự chú ý.

Phiêu Nguyệt đã tìm thấy một quán trọ có phòng trống.
Nơi hắn tìm được chính là quán trọ Tống gia.
Đúng như tên gọi, quán trọ này chỉ toàn những nam nhân mang họ Tống làm việc.
Quy mô của quán trọ không quá lớn, nhưng vì mới được xây dựng không bao lâu nên mọi thứ trông rất sạch sẽ tươm tất.
Phiêu Nguyệt nhận phòng xong liền xuống tầng một.
Ở tầng một có rất nhiều người đến tụm năm tụm ba bàn tán chuyện thiên hạ. Chủ đề của họ chắc chắn sẽ xoay quanh cái chết của Nam Hổ Sơn.
“Có thật Thanh Thành đã giết Nam Hổ Sơn không nhỉ?”
“Chẳng phải trên người Nam Hổ Sơn còn lưu lại vết tích kiếm pháp của Thanh Thành hay sao?”
“Chỉ bấy nhiêu cũng đâu chắc chắn được chứ?”
“Huynh nói gì thế? Nghe nói là võ công càng cao thì vết tích sẽ càng đặc biệt đó. Những vết thương kia tuyệt đối không thể là mô phỏng được.”
“Vậy Thanh Thành đã ra tay thật ư? Sao họ lại làm chuyện đó trong lúc này….”
“Ai mà biết lý do chứ? Cứ thế này Thành Đô lại xảy ra một trận gió tanh mưa máu mất thôi.”
“Phù! Uống rượu đi.”
Đám người nâng ly uống rượu với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
Ngoài ra còn nhiều câu chuyện khác được tiết lộ.
Phiêu Nguyệt vừa ăn vừa nghe họ bàn tán chuyện nọ chuyện kia.
Dù là thông tin nhỏ nhặt vẫn có thể có lợi cho hắn.


Chính lúc đó.
“Thật là! Huynh đã nghe chuyện đó chưa?”
“Chuyện gì cơ?”
“Tinh Hoa và Long Tuyết Lan của Nga Mi đã đến Thành Đô rồi.”
“Thật sao? Hai người họ đã đến Thành Đô ư?”
“Đúng vậy! Đã có nhiều người tận mắt nhìn thấy bọn họ.”
“Hơ! Ngay cả họ cũng hạ sơn rồi. Chuyện này đúng là không bình thường chút nào.”
“Ai mà không biết chứ?”
Lúc này, đôi đũa trên tay Phiêu thoáng Nguyệt dừng lại.
Có những cái tên mà cả đời này hắn không thể nào quên được, hai trong số đó chính là Tinh Hoa và Long Tuyết Lan.
Tên hai người bọn họ dường như đã khắc sâu và tâm trí hắn với nhiều ý nghĩa.
Đám nam nhân không hề biết Phiêu Nguyệt đang lắng nghe mà vẫn cứ tiếp tục câu chuyện.
“Họ đến đây với mục đích gì nhỉ?”
“Chuyện đó làm sao ta biết chứ? Nghe nói họ đến Bách Hoa Môn rồi.”
“Bách Hoa Môn? Đúng rồi! Bách Hoa Môn không khác gì tục gia của Nga Mi cả. Không biết chừng họ đến đây để kiểm tra môn phái tục gia thôi.”
Sau đó, những câu chuyện phiếm vẫn cứ tiếp tục.
Phiêu Nguyệt cũng thôi để tâm đến cuộc hội thoại của họ mà chìm vào suy tư.
‘Tinh Hoa và Long Tuyết Lan đã đến đây ư?”
Phiêu Nguyệt liền cảm thấy mọi thứ càng lúc càng trở nên thú vị.
Có vẻ mọi chuyện dần lớn hơn so với dự tính ban đầu của hắn.
Phiêu Nguyệt nhếch mép để lộ hàm răng trắng toát giữa đôi môi đỏ mọng.


Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất