Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 61

Chương 61


Bốn người lúc này đang ngồi xoay quanh một chiếc bàn tròn.
Phiêu Nguyệt và Trương Vũ Lượng ngồi đối diện nhau, hai bên là Cao Đạo sĩ và Hứa Lan Châu.
Họ đang ngồi trong một biệt phòng của quán trọ.
Đây là không gian biệt lập tránh được ánh mắt ngoại nhân nên rất thích hợp để bàn bạc đại sự.
Trương Vũ Lượng gọi những món ăn đắt nhất có trong quán trọ.
Phiêu Nguyệt cứ ngồi yên quan sát y.
Trương Vũ Lượng lúc này ngã người ra sau ghế nhìn Phiêu Nguyệt, Cao Đạo sĩ và Hứa Lan Châu thì tỏ ra vô cùng vui vẻ.
Thần kỳ nhất chính là Hứa Lan Châu.
Nàng nhìn Phiêu Nguyệt tựa hồ như chưa từng có chuyện nàng bị hắn ta đánh đến trọng thương.
Ngược lại Phiêu Nguyệt lại đang bày ra vẻ mặt hời hợt không mấy để tâm.
Bình thường nếu rơi vào tình huống này, hầu hết những nam nhân bị nàng ta nhìn đều sẽ thấy vô cùng bối rối.
Lần này nàng ta cũng mong như thế. Thế nhưng, biểu cảm của Phiêu Nguyệt lại khác xa mong đợi của nàng.
“Chậc! Nhạt nhẽo.”
Hứa Lan Châu cuối cùng nhếch môi với vẻ mặt chán chường. Lúc này, Trương Vũ Lượng mới lên tiếng.
“Như muội thấy đấy, ta đang đau đầu vì muội đây này.”
“Tại sao lại đau đầu vì muội chứ?”
“Muội chạy ra ngoài còn bị đánh đến như thế này. Muội làm được gì hay mà trợn mắt lên thế?”
“Chết tiệt!”
Hứa Lan Châu mất hứng liền im chặt miệng.
Hứa Lan Châu nàng ta không sợ thứ gì trên thế gian này, nhưng lại có phần e dè Trương Vũ Lượng.
Bởi vì Trương Vũ Lượng không chỉ có võ công xuất chúng mà còn dùng năng lực chỉ huy tài ba dẫn dắt được cả Hắc Vân Binh Đoàn.
Mặc dù Hứa Lan Châu có tư duy không tồi, nhưng nàng cũng chỉ là thành viên của Hắc Vân Binh Đoàn mà thôi.
Nàng chỉ được hành động dưới sự cho phép của Trương Vũ Lượng.
“Lan Châu nhìn thế thôi chứ cảnh giới võ công cũng không tồi, vậy mà ngươi lại áp chế được muội ấy chỉ trong một chiêu. Đúng là giỏi mà. Nếu ngươi thấy tiện có thể cho ta hỏi sư phụ của ngươi là ai hay không? Có thể nuôi dưỡng một đệ tử thế này phải là một người vô cùng xuất chúng.”
“....”
“A! Ngươi đừng hiểu lầm. Ta thấy tò mò nên mới hỏi ngươi thôi. Bọn ta cũng có lòng muốn thân thiết với ngươi mà.”
“...”
“Ngươi đúng là ít nói thật đấy? Tính ngươi vốn như thế à? Hay cảm thấy lúc này có chút không tiện?”
“...”
“Ngươi hiểu mà. Tại sao ta lại như thế.”
“....”
Lần này Trương Vũ Lượng đành ngậm chặt miệng.
‘Đối phương đúng là không dễ đối phó.’
Tên võ giả này là kẻ có thể áp chế Hứa Lan Châu ngay tức khắc.
Mặc dù tính tình nàng ta có phần tùy tiện, nhưng nàng vốn là một cường giả. Nếu không như thế, sao nàng có thể trở thành Phó đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn được chứ?
Dù không đoán được tu vi cảnh giới chính xác của Phiêu Nguyệt, nhưng nói thế này cũng không phải là biện minh.
Việc Hứa Lan Châu bại trận trước Phiêu Nguyệt đã thể hiện rõ hắn ta là một mối đe dọa. Vậy nên, Trương Vũ Lượng cần xác nhận vài thứ bắt đầu từ sư môn của Phiêu Nguyệt.
Nếu là võ giả có cảnh giới có thể áp chế được Hứa Lan Châu, rõ ràng hắn được học võ công từ vị sư phụ có danh tiếng hoặc một sư môn địa vị không tồi.
Thế nhưng, Phiêu Nguyệt vẫn giữ im lặng.
Đây chính là biểu hiện hắn không muốn tiết lộ chút nào về bản thân.
“Vị bằng hữu trẻ tuổi này có vẻ đa nghi nhỉ.”
“Bởi vì ta đã học được rằng chỉ nên tin bản thân mình.”
“Thế à? Nếu vậy là ngươi được học một thứ rất hay rồi.”
Trương Vũ Lượng cười toe toét.
Cuộc trò chuyện vô nghĩa đang diễn ra thì đồ ăn được mang đến.
Những món ăn cao cấp của quán trọ được bày lên, Cao Đạo sĩ liền động đũa rồi nói chuyện phiếm.
“Chúng ta vừa ăn vừa nói nào, đói bụng thì không nói được câu nào hay ho đâu.”
“Đúng thế! Ta nhịn cả ngày rồi, bây giờ đã đói muốn chết đây này.”
Hứa Lan Châu cũng vội vàng nâng đũa. Hai người làm dịu bầu không khí đang từng chút căng thẳng, Trương Vũ Lượng cũng mỉm cười cầm đũa lên.
Thế nhưng, Phiêu Nguyệt vẫn ngồi yên không động.
“Sao thế? Ngươi sợ thức ăn có độc à?”
“Không! Chỉ là ta không thấy đói.”
“Vậy sao không nói cho ta biết sớm chứ? Biết thế đã gọi ít món hơn rồi.”
“Dù sao cũng ăn hết được mà?”
“Cũng đúng…”
Trương Vũ Lượng mỉm cười nhìn Hứa Lan Châu và Cao Đạo sĩ.
Hai người họ đang điên cuồng gắp thức ăn. Thức ăn cứ thế lần lượt biến mất từng chút một.
Cả hai không để tâm đến ai, cứ ăn ngấu nghiến như mấy tên ăn mày. Nhờ thế mà một nửa thức ăn trên bàn đã yên vị trong dạ dày họ.
Có vẻ như không cần phải bận tâm việc để thừa thức ăn rồi.

Trương Vũ Lượng nhận ra dù y có nói gì đi nữa cũng hoàn vô dụng.
Mặc dù chưa nói được mấy lời với Phiêu Nguyệt, nhưng trong đầu y đã đoán được tính cách của kẻ kia.
‘Một tên tiểu tử đa nghi. Không tùy tiện tin tưởng người khác. Hắn vạch ra ranh giới rõ ràng và khước từ bất cứ ai bước vào ranh giới đó.’
Đối với những kẻ như thế, cứ nói thẳng vào vấn đề sẽ tốt hơn là vòng vo tam quốc.
“Ta đã điều tra quá khứ của ngươi. Nhưng không tìm ra gì cả.”
“...”
“A! Đừng làm người ta khó chịu chứ. Chẳng phải tìm hiểu về kẻ mà mình có thiện cảm là nhân chi thường tình ư? Lý do ta nói thế vì ta có thiện cảm với ngươi thôi.”
“Thiện cảm?”
“Đúng vậy! Nếu nói không có thiện cảm với người đã đả thương được Lan Châu, thì đó là nói dối. Ta thật sự muốn chiêu mộ ngươi vào Hắc Vân Binh Đoàn. Đối với ngươi, bổn đoàn có thể chỉ là một nhóm lãng nhân tầm thường, nhưng với ta đó là cả một giấc mộng đẹp. Mục tiêu của ta là biến Hắc Vân Binh Đoàn trở thành một môn phái. Vậy nên để làm được điều đó, ta cần một kỳ tài như ngươi. Ta không hỏi quá khứ của ngươi thế nào, và tại sao lại đến Thành Đô này. Ta hứa sẽ đối đãi tốt với ngươi, vậy nên mong ngươi nghĩ đến việc gia nhập vào Hắc Vân Binh Đoàn của bọn ta.”
Trương Vũ Lượng nhìn thẳng vào mắt Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt cảm giác ánh mắt y hệt như một con gấu.
Bên ngoài thì có vẻ cứng cỏi hơn bất kỳ loài động vật nào, nhưng thật ra không có động vật nào xảo quyệt hơn gấu cả.
Gấu có sức mạnh áp đảo nhờ vào thân hình khổng lồ cùng với đầu óc tinh ranh, hơn nữa bản tính săn mồi lại vô cùng tàn độc, vậy nên đây chính là loài dã thú đáng sợ nhất.
Nếu bị lừa bởi nụ cười thánh thiện của kẻ đó nhất định sẽ bị nuốt trọn ngay tức khắc.
“Ta sẽ cho ngươi bất cứ thứ gì. Nếu muốn ta có thể tặng Hứa Lan Châu cho ngươi.”
“Ca ca!”
Hứa Lan Châu hét lên nhưng Trương Vũ Lượng không hề để tâm.
“Dù tính tình muội ấy có hơi khó chiều nhưng ngoại hình lại không có chỗ nào chê được. Ta không biết chuyện chăn gối của muội ấy thế nào, nhưng ai ngủ cùng rồi đều cảm thấy rất hài lòng.”
“A! Thật là…”
Hứa Lan Châu thở hổn hển tựa hồ vô cùng tức giận. Thế nhưng Phiêu Nguyệt biết rằng nàng ta vốn không hề cảm thấy bực tức.
Dù gương mặt méo xệch đi, ánh mắt có phát ra tia thịnh nộ, nhưng có một thứ không thể che giấu được.
Đó chính là chuyển động cực nhỏ của đồng tử.
Phiêu Nguyệt đã nắm được xúc cảm của nàng ta chỉ qua một cái liếc nhìn như thế.
Hứa Lan Châu không giận dữ.
Ngược lại nàng ta còn đang trông chờ vào câu trả lời từ phía Phiêu Nguyệt.
Hơi thở gấp gáp của Hứa Lan Chân cho Phiêu Nguyệt biết tâm trạng nàng ta hiện tại như thế.
‘Con bé thật sự thích tiểu tử đó nhỉ.’
Cao Đạo sĩ nhìn Hứa Lan Châu liền khẽ cười.
Hứa Lan Châu tuyệt đối không phải là một nữ nhân đoan chính. Cũng đúng thôi, nữ nhân đã lăn lộn trên giang hồ với tư cách là lãng nhân một thời gian dài sao có thể đoan chính cho được.
Vậy nên nàng ta mới có biệt hiệu là Hắc Tri Chu.
Nàng là nữ nhân một khi đã vừa lòng nam nhân nào thì nhất định phải chiếm lấy cho bằng được.
Gương mặt đỏ ửng của nàng ta nhìn Phiêu Nguyệt hiện giờ chính là bằng chứng rõ ràng nhất.
‘Cùng là nam nhân, nhưng diện mạo của tiểu tử đó đúng là không thể tin nổi mà. Với tính cách của Lan Châu, nhất định sẽ muốn có hắn cho bằng được.’
Trương Vũ Lượng cười tươi nhìn Phiêu Nguyệt với ánh mắt trông đợi.
Là nam nhân ai mà có thể từ chối một nữ nhân xinh đẹp như Hứa Lan Châu cơ chứ?
Thế nhưng câu trả lời của Phiêu Nguyệt lại trái hẳn với kỳ vọng của y.
“Ta không thích lắm.”
“Ngươi không vừa lòng chuyện nào? Việc gia nhập bổn đoàn, hay tặng Lan Châu cho ngươi?”
“Tất cả.”
“Ngươi tham vọng hơn ta nghĩ nhỉ? Vậy mà vẫn không vừa lòng.”
“Ta không quan tâm đến những món ăn có thể khiến ta bị khó tiêu…”
“Hưm!”
Ánh mắt Trương Vũ Lượng càng lúc càng sắc bén hơn.
Gương mặt Hứa Lan Châu ngồi cạnh hắn đã đỏ ửng lên vì tức giận.
‘Dám từ chối ta ư?’
Từ trước đến nay, nàng đã gặp rất nhiều nam nhân, nhưng không một ai dám khước từ nàng như Phiêu Nguyệt.
Nàng lúc này vô cùng xấu hổ.
Hứa Lan Châu cắn chặt môi đến rướm máu.

Từ lúc Phiêu Nguyệt từ chối đề nghị, bầu không khí liền trở nên căng thẳng.
Cao Đạo sĩ vừa nhịp ngón tay vừa nhìn Phiêu Nguyệt. Chỉ cần Trương Vũ Lượng hạ lệnh, bất cứ khi nào hắn cũng có thể hạ thủ.
Chính lúc đó.
“Phụt haha!”
Đột nhiên Trương Vũ Lượng bật cười.
Y cười khúc khích rồi lên tiếng.
“Ta đùa thôi, đùa thôi! Sao ngươi lại bày ra biểu cảm nghiêm trọng như thế chứ? Dù ta muốn có được ngươi thế nào đi nữa, sao ta có thể tặng Lan Châu cho ngươi chứ? Muội ấy sẽ giận lắm đó.”
“...”
“Ta chỉ muốn trêu ngươi một chút vì trông ngươi nghiêm túc quá thôi. Hư hư! Nhưng dù sao ta vẫn muốn nói một câu. Nếu được ngươi đừng bao giờ đối đầu với bổn đoàn. Ta là kẻ động khẩu không động thủ nhưng người khác của bổn đoàn lại hành động nhanh hơn suy nghĩ. Ngươi nên nhớ kỹ lời này thì sẽ tốt cho ngươi.”
“Ta cũng muốn nói một câu.”
“Cứ tự nhiên.”
“Một ngày nào đó đang đi trên đường mà đầu ngươi rơi khỏi cổ, và nghĩ rằng phải biến mất khỏi thế gian này, thì hãy nghĩ đó là do ta.”
Trước câu nói bất ngờ đó, biểu cảm của Trương Vũ Lượng liền cứng đờ.
“Ta đùa thôi. Đừng tỏ ra nghiêm trọng như vậy chứ? Cứ như kẻ ngu ngốc vậy.”
Phiêu Nguyệt mỉm cười. Nhưng Trương Vũ Lượng lại không cười thêm được nữa.

Trương Vũ Lượng cùng những người khác lúc này đã rời khỏi quán trọ.
Vừa bước ra ngoài, nụ cười trên mặt Trương Vũ Lượng liền biến mất.
Y nhìn chằm chằm quán trọ với ánh mắt ảm đạm. Chính xác là y nhìn vào căn biệt phòng đã ngồi cùng Phiêu Nguyệt.
Y nhìn thấy gương mặt Phiêu Nguyệt từ ô cửa sổ của biệt phòng.
Phiêu Nguyệt cũng đang nhìn xuống y.
‘Tên tiểu tử thối!’
Sắc mặt Trương Vũ Lượng liền lạnh đi mấy phần.
Cuộc sống của lãng nhân cũng thật vất vả.
Không nơi an cư, không ai chào đón họ.
Chỗ tốt nhất đối với họ chỉ có những nơi xảy ra phân tranh, hay giao chiến giữa các môn phái.
Hầu hết lãng nhân chỉ được học những kỹ nghệ linh tinh chứ không phải là võ công thuần túy. Vậy nên họ không được đối xử một cách tôn trọng.
Thế nhưng Hắc Vân Binh Đoàn do Trương Vũ Lượng dẫn dắt lại khác.
Trong binh đoàn có năm mươi người được gọi là cao thủ, một trăm người là võ giả vô cùng hữu dụng, và hai trăm người còn lại đều xuất thân là kỵ mã binh của tái ngoại.
Với sức mạnh này, họ có thể tiêu diệt một môn phái lớn chỉ trong một đêm. Thế nhưng, việc họ cứ mãi lang thang ngoài chiến trường là vì không ai trên giang hồ chào đón họ cả.
Các môn phái hiện tại không mấy hoan nghênh những lãng nhân như Hắc Vân Binh Đoàn tiến vào địa phận mà họ quản lý.
Họ có thể dùng sức mạnh đó giẫm đạp lên môn phái nào đó rồi chiếm vị trí của họ, nhưng việc này cũng không hề dễ dàng.
Hầu hết môn phái trên giang hồ đều có liên kết với nhau.
Chỉ riêng Thanh Thành phái trong hơn trăm năm qua đã liên kết với vô số đạo quán, võ quán, tiêu cục, thương đoàn. Nga Mi phái cũng tương tự như thế.
Bình thường họ sẽ hoạt động riêng lẻ, nhưng nếu một nơi nào bị đe dọa thì những nơi còn lại sẽ đến tương trợ, và việc được những môn phái lớn chống lưng khiến người khác không dám động đến họ.
Sức mạnh của Hắc Vân Binh Đoàn đúng là to lớn, nhưng chỉ có thế thôi. Không như Thanh Thành có thương đoàn hậu thuẫn, hay sự giúp đỡ của những môn phái khác. Hơn tất cả họ có được một thể chế hoàn chỉnh.
Mặc dù binh đoàn được duy trì trật tự trên dưới nhờ sự dẫn dắt tài ba của Trương Vũ Lượng và cảnh giới võ công của Hứa Lan Châu cùng Dương Hữu Chính, nhưng lại không có được quy mô hùng mạnh của danh môn giang hồ như Thanh Thành hay Nga Mi.
Vậy nên hắn không thể can thiệp và xuống tay những khu vực mà các môn phái khác đang nắm giữ.
Đó là nguyên do vì sao dù họ sở hữu sức mạnh to lớn nhưng vẫn chỉ là một nhóm lãng nhân.

Trường hợp của Lôi Âm Môn lại là do may mắn.
Họ giành được Kim Đường trong lúc Ma Thiên đại chiến khiến trật tự trên giang hồ bị đảo lộn, đúng lúc đó, Thanh Thành và Nga Mi lại đang trải qua thời kỳ đen tối.
Nhờ vậy mà họ có thể trở thành chủ nhân của Kim Đường ở Tứ Xuyên thành mà không bị ai cản bước. Thế nhưng, vận may đó lại không vận lên được Hắc Vân Binh Đoàn.
Nếu một trận chiến lớn như Ma Thiên đại chiến nổ ra lần nữa thì sao? Khả năng này hầu như bằng không.
Vậy nên, Trương Vũ Lượng nghĩ lần này chính là cơ hội tuyệt vời do phân tranh trong Tứ Xuyên thành đang nổ ra.
Y không rõ nguyên nhân tại sao Thanh Thành và Nga Mi lại đối đầu với nhau, nhưng nếu đứng về phía Nga Mi và gây đả kích lớn cho Thanh Thành, chắc chắn sau này y sẽ có được một vị trí gần cao nguyên phía tây.
Một khi Hắc Vân Binh Đoàn nắm được vị trí này sẽ có thể lôi kéo thêm nhiều lãng nhân. Nếu thu hút nhiều người lang bạt trên thiên hạ, họ không cần phải sợ Nga Mi nữa.
Đó là kế hoạch vô cùng vĩ đại của Trương Vũ Lượng. Thế nhưng, trước khi kế hoạch bắt đầu, y đã vấp phải trở ngại. Chính là Phiêu Nguyệt đang nhìn y từ trên ô cửa sổ kia.
Ngay khi nghe Hứa Lan Châu nói nàng ta đã để thua hắn một trận, y đã nghĩ võ công của Phiêu Nguyệt vô cùng cao thâm.
Đã là một cao thủ như thế y nhất định phải lôi kéo vào Hắc Vân Binh Đoàn cho bằng được. Vậy nên y cố gắng chiêu mộ Phiêu Nguyệt bằng mọi giá. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt lại không như những gì y đã nghĩ.
Khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Phiêu Nguyệt, toàn thân y đều nổi cả gai ốc.
Trương Vũ Lượng đã dẫn dắt Hắc Vân Binh Đoàn tham gia nhiều cuộc chiến, gặp vô số người. Vậy nên, y tự hào rằng bản thân vô cùng có mắt nhìn người. Nhưng là lần đầu Trương Vũ Lượng cảm thấy rùng mình chỉ bởi một ánh nhìn.
Không chỉ vì cảnh giới võ công cao cường đã áp chế được Hứa Lan Châu.
Nếu nói đến cao thủ có thể áp chế được nàng ấy trên giang hồ này chắc chỉ có thể xếp thành một vòng lớn quanh hồ.
Mặc khác, trên giang hồ này cũng có nhiều cao thủ và những võ giả có cảnh giới khôn lường.
Trương Vũ Lượng không sợ họ. Cho dù võ công của họ có mạnh thế nào đi chăng nữa, nếu nắm bắt được tâm tư sẽ dễ đối phó hơn.
Thế nhưng Phiêu Nguyệt lại khác.
Ngay từ lần đầu gặp, y không hề đọc vị được chút nào từ hắn cả.
Không chỉ nội tâm mà còn cả biến hóa trong cảm xúc, thói quen… một chút y cũng không nắm được.
Y cảm giác như mình đang đối mặt với bóng tối vô tận chứ không phải một con người.
Lần đầu trong đời y cảm nhận được rõ ràng thứ cảm giác này.
Thà gặp hắn ở nơi khác, y có thể lướt qua. Nếu đối phương không liên quan đến y, y có thể phớt lờ là được.
Thế nhưng đây chính là Tứ Xuyên thành.
Nơi Hắc Vân Binh Đoàn đang có một khởi đầu mới.
Y không chấp nhận bất kỳ biến số nào.
“Cao Đạo sĩ!”
“Ngươi cứ nói đi, Đoàn chủ!”
“Sai Ma Vận và vài người nữa bám theo hắn ta. Từ bây giờ phải theo dõi hắn thật chặt.”
“Ta biết rồi.”
“Còn Lan Châu!”
Hứa Lan Châu không hề đáp lời.
Môi nàng ta lúc này đã rách chảy cả máu.
Bởi lẽ nàng ta vẫn còn thấy đả kích vì bị Phiêu Nguyệt từ chối.
Ánh mắt nàng lúc này đã giăng đầy sát khí.
“Muội sẽ giết hắn.”
Nghe giọng nói đáng sợ của Hứa Lan Châu, Trương Vũ Lượng liền cười khẩy.
“Đương nhiên phải làm thế này. Hắn còn dám từ chối lời đề nghị của ta, nhưng bây giờ không phải lúc. Đối phó với hắn chúng ta cũng không nhận được lợi lộc gì.”
“Của cải quan trọng đến vậy sao? Lòng tự tôn của muội đã bị phá hỏng rồi mà?”
“Lan Châu à! Muội ngốc thật đấy. Còn người phải có của cải mới có thể tự tôn được chứ. Chỉ cần việc lần này xong xuôi, ta sẽ cho muội tùy ý hành động, nên hãy kiên nhẫn chờ đợi thêm chút nữa. Bây giờ chúng ta phải xây dựng được địa vị ở Tứ Xuyên thành này.”
“Ca ca hứa rồi nhé?”
“Đương nhiên rồi.”
Trương Vũ Lượng liền mỉm cười.
Dù không vì Hứa Lan Châu, y cũng không có ý định để Phiêu Nguyệt sống. Bởi vì y cảm thấy vô cùng không vừa mắt thần thái và ánh mắt của Phiêu Nguyệt.
‘Những kẻ như hắn ta nhất định sẽ gây ra đại họa.’





Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất