Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 62

Chương 62



Kim Xuyên Môn vốn dĩ chỉ là môn phái nhỏ chiếm giữ khu vực Kim Xuyên. Thế nhưng sau khi Đường Môn diệt môn, Thành Đô trở thành vô chủ không sơn, họ liền chuyển dứt khoát chuyển địa điểm.
Cùng với sự tương trợ của Thanh Thành phái, họ đã thành công chiếm được vị trí tốt ở Thành Đô. Sau đó, họ nhanh chóng xây dựng được thế lực hùng mạnh và có mối thâm giao sâu sắc với Thanh Thành phái.

Kim Xuyên Môn chủ là một võ giả tuổi đời đã ngoài năm mươi.
Ông ấy từng là võ giả trải qua một thời kỳ vô cùng huy hoàng, mặc dù thời hoàng kim đã dần vụt tắt nhưng ánh sáng của ông vẫn rực rỡ vô ngần.
Các đạo sĩ Thanh Thành bất ngờ tìm đến môn quan nhưng Kim Xuyên Môn chủ - Dư Sơn Úy vẫn nhiệt tình tìm chỗ ở cho họ.
Dư Sơn Úy tiếp đón các đạo sĩ vô cùng chu đáo.
Họ phải làm như thế, bởi lẽ nếu không có sự hậu thuẫn của Thanh Thành thì họ không thể phát triển thành Kim Xuyên Môn như hiện giờ.
“Nếu các hạ cần gì xin cứ nói cho tại hạ. Tại hạ sẽ làm hết sức có thể.”
“Tại hạ thật sự đa tạ Dư Môn chủ đã tận tình giúp đỡ. Khi trở về bổn sơn, tại hạ nhất định sẽ kể với Chưởng môn nhân mọi chuyện ở đây.”
“Hơ hơ! Các hạ không cần phải làm thế đâu…”
Nghe Thanh Diệp nói, Dư Sơn Úy tỏ ra vui vẻ.
Thanh Diệp là một kỳ tài nổi bật và có khả năng trở thành Chưởng môn nhân của Thanh Thành.
Nếu thắt chặt mối giao tình với hắn sau này chỉ có lợi cho Kim Xuyên Môn chứ không có hại.
Mặc dù Thanh Thành và Nga Mi đang đối đầu gay gắt với nhau, nhưng Dư Sơn Úy tin chắc Thanh Thành sẽ thắng. Bởi vì sức mạnh của Thanh Thành vượt trội hơn Nga Mi nhiều.
Dư Sơn Úy sau khi trò chuyện với Thanh Diệp khoảng nửa canh giờ thì rời khỏi.
Phải đến lúc đó, Thanh Diệp mới thả lỏng thở dài một hơi.
Dư Sơn Úy tính tình vô cùng tốt, nhưng ông ta có một vấn đề chính là nói nhiều. Vì điều đó mà mỗi lần nói chuyện với ông ta đều rất tốn sức.
“Sư huynh!”
Lúc đó, Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn.
Thanh Diệp lắc đầu rồi bình tĩnh nói.
“Đệ đến rồi à?”
“Vâng!”
“Có động tĩnh từ phía Nga Mi sao?”
“Họ vẫn ở lì trong Bách Hoa Môn không hề di chuyển ạ.”
“Đệ chắc chứ?”
“Vâng! Đệ đã phái vài đệ tử đến theo dõi gần Bách Hoa Môn đề phòng trường hợp khẩn cấp. Nếu có tình huống gì đặc biệt họ sẽ liên lạc ngay.”
“Mọi người vất vả rồi.”
“Là đệ tử Thanh Thành thì việc đó đương nhiên phải làm rồi ạ.”
Thanh Diệp nghe Thanh Sơn trả lời liền nở nụ cười.
Cùng là Thanh tử bối nhưng tính tình của các đệ tử đời thứ nhất đều khác nhau.
Nếu Thanh Diệp cẩn trọng từng chút thì đệ tử dưới quyền là Thanh Minh lại nóng vội gấp gáp hơn. Còn Thanh Sơn lại rất tỉ mỉ chu đáo.
Nhờ vậy mà Thanh Diệp có thể tin tưởng giao cho Thanh Sơn công việc này.
Nhiệm vụ mà Thanh Diệp giao cho Thanh Sơn chính là theo dõi động tĩnh từ phía Nga Mi.
May mắn là xung đột giữa hai phía đã kết thúc sau cuộc cãi vã hôm đó.
Nếu thế cân bằng giữa hai phía bị phá vỡ và xảy ra một trận chiến đổ máu, có lẽ một nửa võ giả của Thanh Thành ở đây đã mất mạng.
Tinh Hoa của Nga Mi lùi một bước chỉ vì cảm thấy gánh nặng trước một cuộc chiến không lường trước.
“Phù! Ta thật sự không biết tại sao sự tình lại đi đến nước này.”
“Đúng vậy ạ.”
Thanh Diệp và Thanh Sơn cùng thở dài một hơi.
Mặc dù Thanh Thành nhắm tới vị trí làm chủ Tứ Xuyên thành, nhưng không khỏi xem Nga Mi là một gánh nặng khó trút xuống.
Thật lòng họ không hề muốn xảy ra xung đột chính diện. Có điều, phương châm của sư môn đã thế nên họ cũng đành phải nghe theo.
“Chúng ta phải nhanh chóng truy lùng hung thủ thật sự đã giết Tiểu môn chủ Lôi Âm Môn càng nhanh càng tốt. Nếu điều tra rõ chân tướng sự tình, mới có cách đối ứng phù hợp.”
“Đương nhiên rồi ạ. Vậy nên đệ định liên hệ với Hạ Ô Môn.”
“Hạ Ô Môn ư?”
“Vâng! Dù sao họ cũng là người nắm rõ động tĩnh ở đây hơn ai khác. Nếu liên hệ với họ chúng ta có thể truy ra sự tình của Lôi Âm Môn vào ngày hôm đó.”
“Tai mắt của họ giăng khắp Tứ Xuyên thành như mạng nhện vậy.”
“Mặc dù việc dùng đến họ cũng khá khiên cưỡng nhưng chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu muốn tiết kiệm thời gian thì phải nhờ đến họ thôi.”
“Ta sẽ giao việc đó cho đệ.”
“Đệ sẽ không làm sư huynh thất vọng đâu.”
“Được!”
Thanh Diệp gật đầu.
Thanh Sơn là sư đệ mà hắn tin tưởng nhất.
Thanh Minh võ công cao cường nhưng lại có chút ngang bướng. Nếu mang hắn theo có khi chỉ gây trở ngại thêm.
‘Nhiền môn phái vướng vào chuyện này hơn ta nghĩ. Kim Xuyên Môn, Lôi Âm Môn, đến cả Bách Hoa Môn… nếu không nhanh chóng bắt tên thích khách, không biết sẽ còn xảy ra chuyện gì nữa.’

****

Phiêu Nguyệt ngồi trên giường tựa lưng vào tường.
Bây giờ các giác quan của hắn trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng xung quanh liệu có ai đó đang tiếp cận hay ẩn nấp hay không.
Thế nhưng, hắn vẫn không thể bỏ thói quen tựa lưng vào tường để bảo vệ bản thân.
Dù võ công có mạnh hơn hay các giác quan nhạy bén hơn thì hắn cũng không thể xóa bỏ được thói quen này.
Phiêu Nguyệt tựa người co rúm lại như một con tôm.
Hơi thở của hắn sâu và yên tĩnh, khi hắn tập trung tất cả dây thần kinh, hắn sẽ không thể cảm nhận được sự biến hóa nào trong từng hơi thở.
Phiêu Nguyệt vừa ngủ vừa thi triển Quỷ Tức Đại Pháp (龜息大法) theo bản năng. Hắn đã tu luyện Quỷ Tức Đại Pháp đạt đến cảnh giới thượng thừa nên việc thi triển vô cùng thuần thục và tự nhiên.
Chính vì thế, bên ngoài sẽ không cảm nhận được hô hấp cũng như sự hiện diện của Phiêu Nguyệt.

Vẻ mặt Ma Vận lúc này đã tràn đầy bối rối.
Hắn nhận được mệnh lệnh của Cao Đạo sĩ phải giám sát Phiêu Nguyệt vào hai canh giờ trước.
Sau khi nhận lệnh, hắn cùng với ba đồng liêu vào khách trọ nơi Phiêu Nguyệt tá túc.
Trương Vũ Lượng đã chỉ điểm Phiêu Nguyệt chính là đối tượng phải ưu tiên theo dõi.
Đối tượng ưu tiên theo dõi ở Hắc Vân Binh Đoàn là từ để ám chỉ những kẻ nguy hiểm trong số các cao thủ giang hồ. Đối với đối tượng ưu tiên theo dõi thế này cần phải có nhiều người cùng làm nhiệm vụ. Và Ma Vận chính là người đảm đương dẫn dắt chuyện này.
Ma Vận có năng lực vô cùng xuất sắc. Không chỉ đơn thuần là giám sát hay theo dõi, đến cả việc ẩn náu hắn cũng vô cùng thành thục. Hắn còn giỏi trong việc nắm bắt tâm lý và hướng đi của đối phương. Vậy nên mỗi khi cần thực hiện nhiệm vụ quan trọng thế này, Trương Vũ Lượng đều cử Ma Vận đi.
Ma Vận cũng chưa từng làm Trương Vũ Lượng thất vọng dù chỉ một lần.

Lúc này, Ma Vận chọn căn phòng ngay bên cạnh Phiêu Nguyệt.
Những thành viên còn lại chờ ở quán trọ phía đối diện.
Bởi vì kỹ thuật ẩn náu của họ thấp hơn Ma Vận nên khả năng bị phái hiện cao hơn. Thay vào đó, họ tập trung theo dõi nhất cử nhất động của Phiêu Nguyệt thông qua khung cửa sổ ở quán trọ.
‘Rõ ràng đã xác nhận hắn bên trong kia mà…’
Ma Vận khẽ nheo mắt.
Hắn áp tai sát vào tường để cảm nhận hơi thở của Phiêu Nguyệt. Thế nhưng, dù hắn có khuếch trương thính lực bằng nội lực bao nhiêu lần vẫn không thể nghe ra gì cả.
‘Chuyện này sao có thể?’
Ma Vận cẩn trọng mở cửa sổ nhìn vào quán trọ phía đối diện. Hắn liền bắt gặp ánh mắt của những người đang canh giữ phía đó.
Ma Vận ra hiệu như đã thống nhất trước và hỏi rằng Phiêu Nguyệt có ra ngoài hay không, nhưng bên kia chỉ đáp hắn ta không có bất kỳ động thái nào.
‘Nếu vậy chắc chắn hắn đang ở trong đó.’
Ma Vận biết đây là đối thủ đáng gờm nhất mà hắn gặp từ trước tới nay.
“Chết tiệt!”
Ma Vận bất giác lên tiếng, liền tức khắc, hắn đưa tay lên bịt chặt miệng lại.
Hắn vội vàng áp tai lên bức tường nơi Phiêu Nguyệt đang ngủ. Thế nhưng, bên trong vẫn không có chút động tĩnh nào.
‘Rốt cuộc là hắn có hay không có bên trong chứ?’
Chỉ còn một cách duy nhất chính là khoan một lỗ nhỏ trên tường trực tiếp kiểm chứng. Nhưng khả năng bị đối phương phát hiện vô cùng cao.
Cuối cùng, Ma Vận đành phải áp tai vào tường suốt cả đêm.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi qua.
Không còn bao lâu nữa sẽ đến lúc mặt trời mọc.
Hắn phải báo cáo tình hình cho cấp trên.
‘Mà, ta phải báo cáo thế nào đây chứ…?’
Ma Vận nhìn đồng liêu đang quan sát ở phía đối diện. Đám người kia liền gật đầu tựa hồ đã hiểu ý hắn.
Một người trong số họ âm thầm rời khỏi quán trọ.

Trọng Bình là người trẻ tuổi nhất trong số võ giả theo dõi Phiêu Nguyệt.
Trọng Bình nhanh nhẹn như Ma Vận, thế nhưng do còn trẻ nên còn thiếu kinh nghiệm. Bởi vì lẽ đó nên hắn chủ yếu giữ vai trò liên lạc giữa hai bên.
‘Ta phải đi nhanh nhất có thể.’
Việc giám sát đối tượng ưu tiên theo dõi là việc không hề dễ dàng.
Bốn người phải thay phiên giám sát theo một trật tự chặt chẽ.
Thời gian Trọng Bình vắng mặt càng lâu thì càng làm tăng gánh nặng cho những người còn lại. Vậy nên Trọng Bình phải dốc hết tốc lực chạy qua những con phố ở Thành Đô.
Thế nhưng, một Trọng Bình thiếu kinh nghiệm không hề hay biết.
Rằng có ai đó đang âm thầm theo sau hắn.
Nhưng cho dù hắn có nhiều kinh nghiệm đi chăng nữa, hắn cũng không thể nhận ra sự tồn tại của kẻ đang bám theo mình.
Bởi vì người đó không ai khác chính là Phiêu Nguyệt.
Lúc Trọng Bình hành động, Phiêu Nguyệt cũng bắt đầu bám theo hắn.
Lúc này, ở căn phòng bên cạnh, Ma Vận vẫn đang căng thẳng đề phòng, nhưng hắn không hề nhận ra bất kỳ động thái nào của Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt giống như con rắn bò ra ngoài mà không hề phát ra chút âm thanh nào.
Trọng Bình không hay biết gì, cứ thế lao nhanh về quán trọ nơi Hắc Vân Binh Đoàn dừng chân.
Quán trọ này quá nhỏ để chứa được ba trăm năm mươi người của Hắc Vân Binh Đoàn. Thế nhưng lý do Hắc Vân Binh Đoàn chọn nơi này chỉ bởi vì hiện tại bọn họ vẫn chưa tập hợp đông đủ.
Trong số ba trăm năm mươi thành viên chỉ có khoảng năm mươi người ở Thành Đô. Số thành viên còn lại sẽ đến vùng cận Thành Đô tầm ba ngày nữa.
Trọng Bình lập tức tìm Dương Vũ Tịnh là Phó Đoàn chủ của binh đoàn.
Dương Vũ Tịnh là một người rất giỏi mưu lược nên được giữ vị trí Phó đoàn chủ của Hắc Vân Binh Đoàn cùng Hứa Lan Châu.
Trọng Bình lúc này quỳ một gối rồi lập tức báo cáo tình hình với Dương Vũ Tịnh.
“Đêm qua đối tượng giám sát không có bất kỳ động tĩnh nào ạ. Bây giờ mặt trời đã sắp lên, chúng thuộc hạ sẽ thay đổi từ giám sát khoảng cách xa sang áp sát ạ.”
“Ta biết rồi. Mọi người vất vả nhiều rồi.”
“Không đâu ạ.”
“Có vẻ Đoàn chủ khá để tâm. Vậy nên các ngươi không được lơ là dù chỉ một chút, hãy theo sát hắn biết chưa?”
“Thuộc hạ sẽ chuyển lời ạ.”
“Ngươi lui xuống đi.”
“Vâng.”
Trọng Bình cúi đầu đáp lễ Trương Vũ Lượng rồi xoay người rời đi.
Trương Vũ Lượng nhìn bóng lưng Trọng Bình rồi quay lại chỗ ở của mình.
Hắn liền trải một tấm bản đồ lên bàn.
Đây chính là bản đồ núi Thanh Thành do chính Dương Vũ Tịnh vẽ ra.
Khi đến đàm phán với Thanh Thành, hắn đã cố nắm bắt cách bố trí của các võ giả và cửa ải quan trọng của Thanh Thành phái. Sau khi quay lại quán trọ, hắn đã chép lại những gì ghi nhớ được và làm thành một tấm bản đồ.
Nếu việc đàm phán với Thanh Thành thành công thì tấm bản đồ này xem như vô dụng. Thế nhưng, cuộc đàm phán đã bị hủy vì họ đã bắt tay với Nga Mi, vậy nên bây giờ nó vô cùng hữu ích.
“Ba cửa ải ở lối vào núi Thanh Thành chính là vấn đề. Ải này Hắc Vân Binh Đoàn không thể sử dụng sức mạnh. Để tận dụng kỵ mã binh một cách hiệu quả nhất phải kéo bọn họ xuống núi.”
Hắn đã lên kế hoạch và dự tính tình hình nếu xảy ra chiến tranh toàn diện với Thanh Thành.
Dương Vũ Tịnh nhìn bản đồ một chút rồi khẽ cau mày.
Đột nhiên hắn đưa tay vào trong ống tay áo rồi vung về phía trần nhà.
Bộp!
Ba phi đao đâm thủng trần nhà cắm phập vào mái.
Dương Vũ Tịnh theo hướng phi đao nhìn lên trần. Thế nhưng hắn không phát hiện ra gì cả.
Dương Vũ Tịnh lập tức quét mắt quan sát mọi ngóc ngách. Quả nhiên hắn vẫn không tra ra được gì.
Hắn lẩm bẩm rồi thu hồi phi đao.
“Do ta quá nhạy cảm rồi sao? Rõ ràng ta cảm nhận được có ánh mắt ai đó cơ mà, hay do ta quá lo lắng quá nên đâm ra nhầm lẫn rồi.”
Dương Vũ Tịnh lại nhìn xuống bên dưới. Hắn tiếp tục dán mắt vào tấm bản đồ và lên chiến thuật.

Chính lúc đó.
Phiêu Nguyệt xuất hiện từ một góc khuất trên trần nhà. Ánh mắt mà Dương Vũ Tịnh cảm nhận được rõ ràng không phải là ảo giác.
Phiêu Nguyệt lúc này cũng đang nhìn chằm chằm vào tấm bản đồ.
Mặc dù Dương Vũ Tịnh đã phóng phi đao lên trần nhà nhưng hắn vẫn không nhận ra Phiêu Nguyệt đang ẩn nấp ngay trên đầu hắn.

Và cả khi hắn đang đứng trước mặt, Dương Vũ Tịnh cũng không nhận ra.
Đôi mắt Dương Vũ Tịnh không sai. Chỉ là do ẩn thân thuật của Phiêu Nguyệt quá xuất sắc mà thôi.
Phiêu Nguyệt không nhúc nhích dù chỉ một chút, hắn thậm chí còn nhìn thẳng vào mắt Dương Vũ Tịnh.
Nhưng Dương Vũ Tịnh hoàn toàn không cảm nhận được Phiêu Nguyệt.
Dương Vũ Tịnh say sưa lên kế hoạch mà không biết Phiêu Nguyệt đang bên cạnh quan sát hắn.
Một lúc sau, Phiêu Nguyệt đã biến mất.
Hắn đoán không thu được gì từ Dương Vũ Tịnh nữa nên quay trở lại quán trọ.
Trong quán trọ lúc này, Ma Vận và các đồng liêu của hắn hãy còn quan sát phòng của Phiêu Nguyệt. Bọn họ không hề nhận ra việc Phiêu Nguyệt đã ra ngoài rồi trở về.
Phiêu Nguyệt sắp xếp lại thông tin đã thu được cả đêm qua.
“Có tất cả ba trăm năm mươi thành viên, trong đó có hai trăm kỵ mã binh. Kỵ mã binh giỏi giao chiến nên hữu dụng ở những nơi rộng rãi.”
Thông tin lớn nhất hắn thu được chính là Hắc Vân Binh Đoàn đã đứng về phía Nga Mi.
Việc một môn danh môn chính phải như Nga Mi lại thuê nhóm lãng nhân như Hắc Vân Binh Đoàn đồng nghĩa bọn họ đã bị dồn vào thế bí.
Phiêu Nguyệt cảm thấy mọi chuyện ngày càng trở nên vô cùng thú vị.
Mặc dù đây không phải ý đồ của hắn,, nhưng nhiều tình huống đan xen vào nhau tạo ra cục diện khó mà lường trước được.
Những môn phái như Thanh Thành hay Nga Mi sẽ thấy bất mãn với tình hình này, nhưng đối với thích khách như Phiêu Nguyệt, tình thế càng hỗn loạn lại càng tạo ra nhiều biến số có lợi cho hắn.
Bầu không khí mà hắn muốn đang dần lên đến đỉnh điểm.
Bây giờ hắn chỉ cần châm một ngọn đuốc mồi, ngọn lửa sẽ tự nhiên mà bùng lên.





Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất