Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 63

Chương 63



“Gì chứ, có người như thế sao?”
Ma Vận cau mày nhìn Phiêu Nguyệt đang dùng bữa ở tầng một của quán trọ.
Trong bốn ngày qua, Phiêu Nguyệt chỉ ở trong phòng, ngoại trừ đến bữa thì xuống tầng ăn cơm. Mặc dù hắn vẫn không biết Phiêu Nguyệt đã làm gì trong phòng mình, nhưng hắn không còn cảm thấy khó chịu như trước nữa.
“Rốt cuộc ta vẫn không hiểu. Khuôn mặt như thế sao lại ở suốt trong phòng nhỉ? Nếu là ta thì ta đã đến kỹ viện hoặc tán tỉnh mấy cô nương trên đường rồi. Làm gì có nữ nhân nào lại từ chối gương mặt đó chứ?”
Gã nam nhân nhìn gương mặt anh tuấn của Phiêu Nguyệt với suy nghĩ vô cùng bẩn thỉu.
Mà phải nói, với thần thái của Phiêu Nguyệt hiện giờ, một từ anh tuấn không thể nào diễn tả hết được.
Thần thái của hắn khiến người khác chỉ cần nhìn thoáng qua thôi cũng đã mê đắm đến mất hồn vía.
Những nữ nhân đến quán trọ này dùng bữa đều bị gương mặt Phiêu Nguyệt thu hút chỉ trong tích tắc.
Đám nữ nhân ai nấy đều đỏ mặt, cả người không ngừng uốn éo, thậm chí còn gửi thư tình cho Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt không hề tỏ vẻ thích hay không, hắn cứ thờ ơ lạnh lùng như một pho tượng. Thế nhưng, đám nữ nhân nhận phải ánh mắt lãnh đạm của hắn lại càng thích thú hơn.
Cảnh tượng này cứ lặp đi lặp lại mấy lần, đến mức khiến Ma Vận cảm thấy sôi cả ruột.
Gương mặt Ma Vận không gọi là khó coi. Hắn tự cho rằng bản thân cũng khá có nét. Thế nhưng nữ nhân thường giật mình bỏ chạy mỗi khi hắn bắt chuyện, hệt như nàng ta vừa gặp phải một kẻ mắc bệnh dịch.
Không một nữ nhân nào cười với hắn một cái, nhưng chỉ cần họ không nhìn hắn bằng con mắt khinh miệt đã là may mắn rồi.
Một Ma Vận chỉ trải qua những chuyện như thế khó mà ưa nổi Phiêu Nguyệt.
“Đám nữ nhân đó không hề biết ai mới là nam nhân thực sự. Nam nhân mà chỉ có cái mã ngoài thì được gì…”
Ma Vận tuy luôn miệng cằn nhằn nhưng mắt vẫn không rời khỏi Phiêu Nguyệt. Có điều, lúc này trên mặt hắn đã bớt đi vẻ đề phòng.
Trong bốn ngày qua, Phiêu Nguyệt không có động thái gì đặc biệt cả.
Hắn không gặp ai hay bất kỳ môn phái nào khác.
Để cảnh giác, Ma Vận còn nhờ tiểu nhị xác nhận mấy lần xem Phiêu Nguyệt có ở trong phòng hay không.
Ma Vận nghĩ rằng Phiêu Nguyệt cứ lặp lặp lại những việc thường nhật không đáng để hắn chú ý. Thế nhưng, do Trương Vũ Lượng đã ra lệnh nên hắn đành phải tiếp tục giám sát, có điều nội tâm hắn đã dần buông lỏng cảnh giác.
Cả những đồng liêu đi cùng hắn cũng như thế.
Thà là Phiêu Nguyệt ra ngoài, họ còn phấn khởi bám theo, nhưng hắn ta vẫn cứ ở lì trong phòng nên họ phải tiếp tục ở trong một căn phòng tù túng đến bức người.
“Hắn ta không ra ngoài mà cứ làm trò gì vậy chứ?”
“Rốt cuộc chúng ta phải theo dõi đến bao giờ đây.”
“Ta không biết! Nếu có động tĩnh thì nói ta. Ta đi chợp mắt một lát.”
Cuối cùng, đã có người nhàm chán đến nỗi lên giường chợp mắt trong lúc đang theo dõi. Những kẻ khác cũng không thèm nói gì, bởi lẽ ai cũng có tâm trạng như hắn ta.
Mọi người đều đang thư giãn.
Ma Vận và cả đồng liêu của hắn…
Lúc này mới chính là lúc Phiêu Nguyệt bắt đầu hành động.

Đêm khuya, Phiêu Nguyệt lặng lẽ rời quán trọ.
Có đến bốn người theo dõi nhưng không một ai biết hắn đang chuẩn bị lẻn ra ngoài. Việc rời khỏi quán trọ đến thần không biết quỷ không hay đối với Phiêu Nguyệt chỉ là chuyện nhỏ.
Ẩn thân thuật của Phiêu Nguyệt đã đạt đến cảnh giới cả Ma Vận và đồng liêu của hắn cũng không tài nào nhận ra được.
Mục đích của Phiêu Nguyệt chính là cho bọn họ niềm tin rằng hắn sẽ ở yên một chỗ, không có ý định hành động gì bất thường. Vậy nên hắn giả vờ không biết rằng họ đã nhờ đến tiểu nhị để xác nhận xem hắn có trong phòng hay không.
Sự việc này cứ lặp lại trong bốn ngày qua, vậy nên Ma Vận mới buông lỏng cảnh giác.
Phiêu Nguyệt biết rõ khả năng tập trung của con người không được lâu.
Đúng như hắn đoán, Ma Vận và các đồng liêu chỉ tập trung và ngày thứ nhất và thứ hai, từ ngày thứ ba trở đi họ đã lơ là hơn nhiều.
Sức tập trung và áp lực đã không còn.
Điều kiện tiên quyết của một thích khách là phải biết kiên nhẫn và khiến cho kẻ địch lơ là cảnh giác.
Chỉ cần kẻ địch lơ là chỉ một khắc, đó cũng là cơ hội tuyệt vời lấy mạng đối phương.
Với Phiêu Nguyệt, đây chính là thời khắc quyết định.
Hắn di chuyển trên mái nhà của điện các với tốc độ kinh người.
Đích đến của hắn chính là Bách Hoa Môn, một môn phái do nữ nhân nắm quyền ở phía nam Thành Đô.
Hắn biết được vị trí của Bách Hoa Môn là nhờ vào Vũ Tiên Hà.
Chính vì thế hắn có thể dễ dàng di chuyển đến Bách Hoa Môn mà không cần lang thang khắp các con ngõ phức tạp ở Thành Đô.

Quy mô của môn phái này vô cùng lớn.
Giống như Kim Xuyên Môn nhận được sự hậu thuẫn từ Thanh Thành, Bách Hoa Môn cũng được Nga Mi hỗ trợ không ít.
Hàng chục điện các nhô lên khỏi những bức tường cao lớn đã cho thấy Bách Hoa Môn ở phía nam Thành Đô là môn phái vĩ đại đến mức nào.
Ở cổng chính của môn phái, các nữ đệ tử không ngừng thay nhau canh gác. Thế nhưng, trông họ vô cùng thảnh thơi.
Bởi lẽ sẽ không ai dám tấn công nếu biết Bách Hoa Môn là môn phái có danh tiếng thế nào trong Tứ Xuyên thành này.
Nếu có ngoại nhân xông vào, họ không cần phải quá lo lắng, vì khi tiếng báo động vang lên, các cao thủ liền lập tức xông ra.
Thế nhưng, sự tự đắc của họ chính là cơ hội tuyệt vời cho Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt tránh ánh nhìn của họ trong tích tắc rồi lẻn vào Bách Hoa Môn.
Dù đây là lần đầu đến Bách Hoa Môn nhưng hắn đã nắm rõ địa hình, bố trí của các võ giả cũng như vị trí của điện các chính.
Tất cả đều nhờ vào Vũ Tiên Hà.
Lời nàng ta vô tình nói ra, Phiêu Nguyệt đều ghi nhớ tất cả.
Phiêu Nguyệt nhìn thấy điện các ở phía bên trái.
Đó chính là Tân Khách Sảnh (賓客廳) chỉ để đón tiếp khách quý của Bách Hoa Môn.
Bây giờ nơi này đang được các đệ tử phái Nga Mi dùng.
Lúc này, Phiêu Nguyệt đã nhanh như cắt trèo lên mái của Tân Khách Sảnh.
Các đệ tử Nga Mi đứng gác ở Tân Khách Sảnh trông rất cảnh giác, nhưng chẳng một người nào nhận ra sự hiện diện của Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt dỡ một mái ngói rồi lẻn vào trong.

***

“Trời sáng sư muội hãy quay về bổn sơn đi.”
“Sư tỷ!”
Long Tuyết Lan vô cùng ngạc nhiên trước câu nói lạnh lùng của Tinh Hoa.
Nàng hoàn toàn không lường trước được tình huống này.
“Dù sao ở đây muội cũng không có gì để làm. Thà muội quay về bổn sơn rồi bảo vệ sư phụ còn hơn.”
“Nhưng sư phụ đã ra lệnh cho muội theo giúp sư tỷ mà.”
“Nếu không có giao kèo với Hắc Vân Binh Đoàn thì ta cần muội giúp đỡ. Nhưng hiện giờ chúng ta đã giao kèo với bên đó rồi. Sư muội cũng không cần làm gì. Vậy nên hãy quay về đi.”
“Muội không thể làm thế được.”
“Sư muội! Muội không nghe lời ta sao?”
Giọng Tinh Hoa lúc này đã lạnh đi mấy phần.
Long Tuyết Lan im lặng nhìn chằm chằm Tinh Hoa.
‘Ha!’
Nàng thật muốn thở dài một hơi.
Nàng vốn biết Tinh Hoa không vừa ý nàng từ rất lâu rồi.
Thế nhưng, trong lòng Long Tuyết Lan chưa bao giờ nghĩ sẽ trở thành chưởng môn nhân cả.
Thế nhưng Tinh Hoa luôn xem nào là đối thủ cạnh tranh cho vị trí này.
Có điều, dù Long Tuyết Lan nói nàng không có ý muốn trở thành chưởng môn nhân thì Tinh Hoa vẫn sẽ không tin.
Trong mắt Tinh Hoa chỉ có sự bất tín cùng căm ghét đối với Long Tuyết Lan mà thôi.
Long Tuyết Lan cố gắng kìm nén không phát ra tiếng thở dài.
“Không biết khi nào Nga Mi phải đối đầu với phái Thanh Thành ở Thành Đô này, chẳng phải muội nên ở lại sao ạ?”
“Có ta ở đây muội còn lo gì nữa chứ? Ở đây ta còn có Bách Hoa Môn tương trợ mà. Nếu không xong thì dùng đến Hắc Vân Binh Đoàn làm khiên chắn cũng được. Muội không cần phải ở lại đây. Như vậy rất lãng phí.”
“Sư tỷ!”
“Dù muội có nói gì ta vẫn không đổi ý. Ta sẽ gửi thư cho sư phụ nên muội hãy cứ yên tâm quay về đi.”
“Muội… hiểu rồi. Nếu sư tỷ đã muốn thế… muội đành nghe theo vậy.”
Long Tuyết Lan miễn cưỡng chấp nhận yêu cầu của Tinh Hoa.
Bởi vì nàng hiểu, cho dù nàng có phản đối thế nào thì Tinh Hoa vẫn không đồng thuận. Càng nói thì cuối cùng cũng quay về điểm xuất phát mà thôi.
“Ngày mai trời sáng muội hãy quay về đi.”
“Muội biết rồi ạ.”
Long Tuyết Lan đứng dậy khỏi chỗ ngồi rồi đi ra ngoài.
Tinh Hoa nhìn bóng lưng này bằng một bên mắt.
Cạch!
Cánh cửa vừa khép lại, bà ta liền trở mặt thốt ra những lời thật lòng.
“Hừ! Đồ vênh váo. Dám nhìn ta bằng ánh mắt đó sao.”
Long Tuyết Lan là người Tinh Hoa không vừa mắt nhất ở phái Nga Mi.
Chỉ cần ở một chỗ với nàng cũng đủ khiến bà ta thấy khó chịu đến mức rùng mình rồi.
Mặc dù bà không thích Long Tuyết Lan ngay khi vừa nhập môn, nhưng sự căm ghét đó đã đạt đến đỉnh điểm sau khi bà ta mất một mắt vì tên thích khách bảy năm trước.
Thậm chí trước khi mất đi một bên mắt, bà ta còn bị Cửu Hòa Sư Thái la mắng, chỉ trích nặng nề.
Và bà ta còn buộc phải bế quan những hai năm.
Nếu cuộc phân tranh với Thanh Thành không trở nên nghiêm trọng và cần một người có thực lực, thì bà ta đã phải dành cả đời mình sống trong ngôi am tự nhỏ trên núi Nga Mi rồi.
Mặc dù được cho phép trở về sư môn, nhưng bà vẫn lo lắng không nguôi.
Tinh Hoa không thể ngủ ngon vì lo sợ sẽ lại bị bỏ rơi trong am tự lần nữa. Mối suy tư dần biến thành lòng căm ghét và đương nhiên người gánh chịu chính là Long Tuyết Lan, người đã cùng bà ta đến Không Động.
Bà ta phải chịu mọi trách nhiệm và bế quan trong ngôi am tự nhỏ thó, còn Long Tuyết Lan lại không bị trách phạt chút nào.
Chuyện này cũng thật oan ức cho Long Tuyết Lan, nhưng Tinh Hoa vốn không thể thay đổi suy nghĩ vì lòng căm phẫn đã quá to lớn.

“Nghĩa mẫu ơi! Con vào trong được không ạ?”
Lúc này bên ngoài vang lên giọng nói quen thuộc.
Gương mặt lạnh như vạn niên băng của Tinh Hoa lập tức biến mất, thay vào đó là nụ cười tươi rạng rỡ.
“Tiên Hà hả con? Vào trong đi.”
“Vâng!”
Đáp lời xong, Vũ Tiên Hà liền bước vào trong.
Nàng nhẹ nhàng bước đến trước mặt Tinh Hoa.
“Con thấy Long Tuyết Lan ra ngoài rồi. Người đã nói gì sao ạ?”
“Đúng vậy.”
“Tốt quá rồi. Con cũng khó chịu với cô ta.”
“Sư muội luôn khiến người khác thấy không thoải mái mà. Ta cũng ghét kiểu như thế.”
“Đúng rồi ạ.”
Vũ Tiên Hà khẽ mỉm cười gật đầu.
“Nhưng đêm khuya rồi con tìm ta có chuyện gì?”
“Chỉ là con muốn tìm nghĩa mẫu tâm sự vì lo nghĩa mẫu nhàm chán thôi ạ.”
“Sao con lại ngoan thế hả?”
Tinh Hoa hài lòng nhìn Vũ Tiên Hà.
Vũ Tiên Hà ngồi cạnh Tinh Hoa bày ra dáng vẻ dễ thương.
“Không biết con có đang qua lại với nam nhân nào không? Vẻ mặt con trông tươi tắn hẳn ra.”
“Không có ạ.”
“Dù có qua lại với họ cũng không sao. Có điều con không được trao cả tấm lòng cho họ. Nam nhân đều là kẻ không đáng tin, nếu con trao cả trái tim, con sẽ càng tổn thương thôi.”
“Con hiểu rồi ạ.”
“Hô hô! Quả nhiên là con có ý trung nhân mà.”
“Có đâu ạ. Tại lời nghĩa mẫu nói chí phải thôi.”
“Thế à?”
Tinh Hoa tỏ vẻ hiếu kỳ. Vũ Tiên Hà liền ra sức giải thích.
“Mà người có biết việc Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn đã bị giết không ạ?”
“Chẳng phải vì chuyện đó bọn ta mới đến đây sao? Nhưng con muốn nói gì?”
“Người giết Nam Hổ Sơn có thể là kẻ mà con đã gặp qua.”
“Con chắc chứ?”
Nét mặt Tinh Hoa lập tức thay đổi.
Sự việc này cũng quá bất ngờ rồi.
“Con cũng không chắc lắm.”
“Nhưng sao con lại nói cho ta nghe chuyện này?”
Thật ra, nàng không chắc Phiêu Nguyệt đã giết Nam Hổ Sơn. Bởi vì Phiêu Nguyệt từ đầu chí cuối không hề hé răng nửa lời.
Trong lòng nàng luôn nghĩ hắn đã ra tay, nhưng lại không có chứng cớ nào.
“Con cần phải xác nhận trước đã.”
“Ừm!”
“Nếu chắc chắn con sẽ đưa người đó đến gặp nghĩa mẫu.”
“Nếu con muốn… nhưng mà tên hắn ta là gì?”
“Đến lúc đó con sẽ nói ạ.”
“Tiên Hà à!”
“Con không muốn phạm phải sai lầm nên tạm thời con không thể nói. Khi nào chắc chắn con nhất định sẽ thưa với nghĩa mẫu.”
“Ta hiểu rồi. Ta mong là không quá chậm trễ.”
“Con sẽ không để người chờ lâu đâu ạ.”
“Ta trông chờ vào con.”
“Đa tạ người, nghĩa mẫu!”
Vũ Tiên Hà mỉm cười.
Một Tinh Hoa đối với đệ tử phái Nga Mi lúc nào cũng cay độc lại vô cùng hiền từ với Vũ Tiên Hà.

Đột nhiên trong đầu Vũ Tiên Hà vọt lên hình ảnh Phiêu Nguyệt.
‘Có thật là hắn đã ra tay không?’
Họ đã ngủ với nhau hai lần rồi.
Nhưng nàng lại không thể hiểu được nội tâm của hắn ta, điều này khiến nàng phải nổi cả gai ốc.
Nàng cảm giác như đang bị ma quỷ ám vậy.
Nhìn gương mặt cứng đờ của Vũ Tiên Hà, Tinh Hoa liền tỏ vẻ nghi ngờ.
“Con sao lại…”
Chính lúc này.
“Oái!”
“Khổng Tiên!”
Đột nhiên hai người nghe thấy tiếng hét thất thanh bên ngoài.
Tinh Hòa và Vũ Tiên Hà kinh ngạc nhìn nhau.
Hai người nhanh chóng xông ra ngoài hướng thẳng đến nơi phát ra tiếng hét.
Nơi đó chính là căn phòng đối diện chỗ ở của Tinh Hoa.
Lúc này có vài đệ tử Nga Mi tập trung lại. Sắc mặt họ đã cắt không còn giọt máu.
“Có chuyện gì thế?”
“Kh, Khổng Tiên…”
Các đệ tử Nga Mi ấp úng không nói nên lời.
Tinh Hoa vượt qua đám nữ nhân bước vào phòng.
Trong phòng có một nữ nhân đang nằm như đang ngủ say. Người đó chính là Khổng Tiên, đệ tử trực hệ của Tinh Hoa.
Khổng Tiên là một trong những đệ tử đời thứ hai của phái Nga Mi và được Tinh Hoa trực tiếp dạy dỗ. Vậy nên khi nghe nữ nhân kia gọi bà là sự phụ, bà biết ngay đó là đệ tử trực hệ của mình.
“Khổng Tiên!”
Tinh Hoa vội vàng ôm lấy Khổng Tiên.
Ngay tức thì, cổ họng Khổng Tiên rách ra, máu như thác đổ chảy xuống ngực Tinh Hoa.
“Không, không thể nào! Rốt cuộc là ai…”
Trong mắt Tinh Hoa hiện giờ chỉ có dòng máu đỏ tươi.
“Rõ, rõ ràng chính là Thanh Thành. Chúng đã phái thích khách đến ám sát Khổng Tiên.”
“Chúng ta phải báo thù ngay đi ạ.”
Các đệ tử Nga Mi bắt đầu ý muốn trả thù.
Khổng Tiên tính tình độc địa hệt như Tinh Hoa. Vậy nên, thường gây thù chuốc oán với nhiều đệ tử khác.
Thế nhưng đó là chuyện khi nàng ta còn sống.
Cho dù thế nào nàng vẫn là đệ tử của phái Nga Mi, nhất định phải trả thù cho nàng bằng mọi giá.
Tinh Hoa vừa ôm thi thể Khổng Tiên vừa lẩm bẩm.
“Thanh Thành! Một lũ đáng chết. Ta sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi.”





Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất