Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 64

Chương 64


Cái chết của Khổng Tiên đã lan khắp Bách Hoa Môn.
Cho dù có cố cũng không thể giấu được. Tinh Hoa vốn cũng chẳng muốn giấu giếm làm gì.
Tinh Hoa chính là người phẫn nộ về cái chết của Khổng Tiên hơn bất cứ ai.
Bà ta đã triệu tập các đệ tử và chuẩn bị cho trận chiến.
Vốn dĩ bà phải truyền đạt lại sự việc cho Cửu Hòa Sư Thái và chờ sự chấp thuận. Thế nhưng bà ta đã bị lòng thù hận che mờ lý trí.
Nga Mi và Bách Hoa Môn lúc này đã nâng cao sĩ khí.
Và người bối rối nhất bây giờ không ai khác chính là Long Tuyết Lan.
Long Tuyết Lan vốn chuẩn bị trở lại núi Nga Mi, nhưng sau khi nhận được tin dữ, nàng liền chạy ngay đến chỗ ở của Khổng Tiên.
Thi thể của nàng ta đã được dọn sạch sẽ, nhưng vết máu vẫn còn vẹn nguyên.
Long Tuyết Lan nhìn vết máu trên sàn lập tức quanh sát xung quanh.
‘Rốt cuộc tên thích khách đã đột nhập từ đâu chứ?’
Nghĩ tới nghĩ lui, nàng vẫn thấy nơi dễ đột nhập nhất chính là từ trần nhà.
Long Tuyết Lan liền bắn người lên xà ngang.
Nếu thích khách đột nhập từ đây nhất định sẽ để lại dấu vết. Thế nhưng, dù Long Tuyết Lan có căng mắt ra tìm cũng không thấy bất cứ vết tích nào để lại.
Bụi vẫn còn tích tụ trên xà nhà.
Nếu quả thật có ai đó đến thì lớp bụi phải bị mất đi. Thế nhưng, nàng không phát hiện ra gì cả.
“Vậy hắn ta vào từ đâu chứ?”
Nàng tiếp tục tìm kiếm xung quanh một vòng để lần ra manh mối. Ấy vậy mà xung quanh không hề có chút dấu vết nào dù là nhỏ nhất.
“Làm thế nào chứ?”
Long Tuyết Lan cảm thấy sống lưng lạnh toát. Kể từ bảy năm trước, đây là lần đầu nàng có cảm giác này.
“Có khi nào là hắn ta không? Không thể! Rõ ràng hắn đã chết. Vũ Tịnh Chân Nhân của phái Thanh Thành đã lấy mạng hắn vào bảy năm trước rồi.”
Long Tuyết Lan tự phủ định suy nghĩ của chính mình.

Cái chết của Khổng Tiên lúc này đã đến tai Hắc Vân Binh Đoàn.
Bây giờ hai bên đã là người cùng hội cùng thuyền, vậy nên nghe đến cái chết của đệ tử Nga Mi, Trương Vũ Lượng phản ứng cực kỳ mạnh.
“Đệ tử đời thứ hai. còn là đệ tử của Tinh Hoa, vậy cũng là nhân vật cốt cán của Nga Mi, thế mà lại bị ám sát sao? Còn là trong Bách Hoa Môn?”
Lúc mới nghe tin, Trương Vũ Lượng còn nghĩ chuyện này thật vô lý.
Bách Hoa Môn tuy được dẫn dắt bởi nữ nhân, nhưng họ không phải những kẻ tầm thường. Hơn nữa, họ còn nhận được hậu thuẫn từ Nga Mi nên cảnh giới võ công của các đệ tử trong môn phái không phải hạng tôm tép.
Đương nhiên đến việc canh phòng ở Bách Hoa Môn cũng vô cùng nghiêm ngặt.
Chẳng lẽ hắn ta có thể luồng lách khỏi sự canh phòng đó rồi đến lấy mạng Khổng Tiên mà không để lại dấu tích gì hay sao? Chính Trương Vũ Lượng cũng không thể làm được chuyện này.
“Nếu không phải là thích khách được huấn luyện bài bản thì không có khả năng làm thế.”
“Theo như tại hạ biết thì ở Tứ Xuyên thành này không có nơi nào đạt đến cảnh giới đó.”
“Ngươi chắc chứ?”
“Sau khi Huyết Ảnh Đoàn bị xóa sổ vào bảy năm trước thì không một nhóm thích khách nào mọc lên ở Tứ Xuyên nữa.”
Dương Vũ Tịnh tự tin trả lời.
“Đúng nhỉ?”
“Có thể là thích khách do Bách Quỷ Liên (百鬼聯) phái đến, nhưng họ không hoạt động rộng đến cả vùng Tứ Xuyên này.”
“Cũng đúng! Họ không có lý do gì phải can thiệp vào cuộc phân tranh ở Tứ Xuyên cả.”
Trương Vũ Lượng gật gù.
Bách Quỷ Liên là nhóm thích khách đệ nhất giang hồ.
Sau trận Ma Thiên đại chiến, họ đột nhiên xuất hiện và hoàn thành tất cả ủy thác mà người khác không thể làm được.
Kẻ trở thành mục tiêu của họ không một ai còn sống sót.
Cho dù có ẩn trốn trong pháo đài bằng hàn thiết thì họ cũng sẽ lùng sục và lấy mạng cho bằng được. Đó chính là thích khách của Bách Quỷ Liên.
Thế nhưng địa bàn hoạt động của họ chủ yếu là ở trung tâm giang hồ. Trong vài năm gần đây, vốn không ai thấy họ xuất hiện ở thành Tứ Xuyên nữa.
“Vậy thì là ai chứ? Có thật là do Thanh Thành đã phái thích khách đến không?”
“Thanh Thành là một danh môn chính phái ai ai cũng biết. Cho dù có phân tranh thế nào, việc tìm đến thích khách vốn không hợp với cách làm của phái Thanh Thành. Thà trực tiếp động thủ còn hơn, nếu việc thuê thích khách bị phát hiện chỉ tổ làm danh tiếng của họ lún sâu vào đống bùn mà thôi.”
“Ừm!”
Nghe Dương Vũ Tịnh nói quả nhiên có lý, Trương Vũ Lượng liền thở hắt một hơi.
Thuê thích khách là chuyện dễ, nhưng nếu chuyện này bại lộ, Thanh Thành sẽ không tránh khỏi việc bị cả giang hồ chỉ trích.
Đối với một danh môn chính phái như Thanh Thành, cách làm này vô cùng nguy hiểm.
Thiệt nhiều hơn lợi.
Có nghĩ thế nào thì Thanh Thành cũng không thể chọn dùng thích khách được.
“Vậy thì là ai chứ? Chẳng lẽ có bên thứ ba can thiệp vào ư?”
Trương Vũ Lượng đột nhiên cảm thấy vô cùng bất an.
Một trong những lý do khiến y vẫn sống sót sau ngần ấy năm lăn lộn trên giang hồ chính là khả năng nhìn nhận sáng suốt mọi chuyện, một thứ y tích lũy được trong thời gian dài.
Khả năng nhìn thấu vấn đề của y là sự kết hợp giữa bản năng và lý trí để phán đoán kết quả, và đã đạt đến cảnh giới gần như là một lời tiên tri. Nhờ vậy mà y luôn cảm nhận được trước nguy cơ và tránh được nhiều mối họa diệt thân.
Và bây giờ y cũng đang nhận ra mối nguy to lớn đang đến gần.
Khoảnh khắc đó, một nhân vật hiện lên trong đầu Trương Vũ Lượng.
“Gọi Ma Vận đến đây ngay lập tức.”
“Ma Vận sao ạ?”
“Đúng! Ngay bây giờ.”


“Tại hạ đã hiểu rồi.”
Dương Vũ Tịnh lập tức nhận lệnh từ Trương Vũ Lượng.
Một lúc sau, Ma Vận vốn đang giám sát Phiêu Nguyệt bước vào trong.
“Ngài gọi thuộc hạ ạ? Đoàn chủ.”
“Đêm qua hắn ta làm gì?”
“Ý người là đối tượng ưu tiên giám sát?”
“Đúng vậy!”
“Hắn ta chỉ giam mình trong phòng thôi ạ.”
“Ngươi có bỏ lỡ nhất cử nhất động nào của hắn không?”
“Bốn người thuộc hạ thay phiên nhau giám sát. Nhưng không ai thấy hắn có động tĩnh gì kỳ lạ cả.”
“Thật sao? Các ngươi chưa bao giờ rời mắt?”
“Thật ạ. Trong bốn ngày qua, hắn chưa từng rời khỏi quán trọ. Chỉ trừ lúc dùng bữa thôi. Chúng thuộc hạ cũng đã xác nhận thông qua tiểu nhị rồi.”
Nghe câu trả lời của Ma Vận, Trương Vũ Lượng thoáng cau mày.
‘Hắn thật sự không liên quan gì sao?’
Lúc đó Ma Vận mới cẩn trọng lên tiếng.
“Thành thật mà nói, thuộc hạ không biết tại sao chúng ta phải theo dõi hắn nữa. Trong bốn ngày qua, hắn chưa từng rời khỏi quán trọ, cũng không hề gặp gỡ ai. Thuộc hạ không biết phải theo dõi hắn với lý do gì nữa.”
Ma Vận đã lược bỏ việc hắn không cảm nhận được sự tồn tại của Phiêu Nguyệt. Bởi vì nói thế đồng nghĩa với việc thừa nhận hắn chỉ là tên bất tài.
Trương Vũ Lượng không hề biết chuyện đó liền hỏi.
“Có khi nào hắn nhận ra các ngươi đang theo dõi không?”
“Hầu như không. Không, không thể có chuyện đó. Như Đoàn chủ đã biết, chúng thuộc hạ chưa từng phạm sai lầm trong những việc này mà. Chẳng phải đó cũng là lý do ngài giao nhiệm vụ này cho chúng thuộc hạ hay sao?”
“Ừm!”
Trương Vũ Lượng thở hắt một tiếng.
‘Thật sự không phải là hắn ta sao? Không thể nào! Nghĩ sao cũng thấy hết sức kỳ quái. Đã bốn ngày rồi mà vẫn không rời khỏi quán trọ ư? Chuyện này cũng được sao?’
Trương Vũ Lượng cảm nhận được có thứ gì đó vô cùng nguy hiểm. Nhưng y vẫn không rõ cảm giác này là gì.
‘Theo dõi tên này cũng không có ý nghĩa gì nữa.’
Ma Vận và đồng liêu của hắn đã mất đi ý chí.
Giám sát trong tình trạng không tập trung thì kết quả nhận về cũng chẳng như mong muốn.
Quan trọng nhất bây giờ là y phải tăng cường việc theo dõi động tĩnh từ phía Thanh Thành.
“Ma Vận!”
“Vâng! Đoàn chủ.”
“Tạm thời hoãn việc theo dõi đối tượng ưu tiên giám sát, tập trung nắm bắt động tĩnh từ phái Thanh Thành.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Ma Vận lớn tiếng đáp lời.
Phải đến bây giờ hắn mới thấy rằng nhiệm vụ này phù hợp với mình.
Bốn ngày qua chính là lần đầu Ma Vận cảm thấy việc giám sát lại nhàm chán và khó khăn đến thế.

Ngay lúc này.
“Đoàn chủ!”
Tiếng một tên thuộc hạ vang lên bên ngoài.
“Có chuyện gì thế?”
“Có lệnh từ phái Nga Mi truyền đến ạ.”
“Truyền lệnh ư?”
“Vâng! Họ bảo ngài lập tức đến Bách Hoa Môn.”
“Ta biết rồi.”
Trương Vũ Lượng nhận ra chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Y đứng dậy nói với Dương Vũ Tịnh.
“Hãy chuẩn bị sẵn sàng, chúng ta có thể xuất chiến bất cứ lúc nào đấy.”
“Tại hạ đã rõ, thưa Đoàn chủ! Ngài đừng lo lắng gì cả.”
“Ừm!”
Trương Vũ Lượng gật đầu rồi đi ra ngoài.
Bên ngoài, người truyền tin từ phái Nga Mi đang đứng đợi sẵn. Tình hình có vẻ cấp bách hơn y nghĩ. Trương Vũ Lượng mang theo Dương Vũ Tịnh và Cao Đạo sĩ đi đến Bách Hoa Môn.



Bách Hoa Môn lúc này thắp đèn và đuốc còn sáng hơn cả ban ngày.
Tất cả đệ tử phái Nga Mi và Bách Hoa Môn đã khám xét kỹ lưỡng từng ngóc ngách ở bổn môn để truy thủ phạm. Thế nhưng, đến cả một dấu chân cũng không mò ra được.
Thậm chí việc hắn đột nhập từ đâu họ cũng không hay biết. Chính vì thế Bách Hoa Môn lúc này vô cùng hỗn loạn. Cao Đạo sĩ thấy thế liền thì thầm.
“Sự tình có vẻ nghiêm trọng đây. Không biết chúng ta có nắm nhầm dây hay không nữa. Mà cũng không thể quay lại rồi…”
“Chuyện này đối với chúng ta cũng có lợi đấy chứ. Vì họ sẽ dựa dẫm vào chúng ta nhiều hơn.”
“Đúng là có thể. Nhưng tuyệt đối phải cẩn thận.”
“Tại hạ đã rõ ạ.”
Trương Vũ Lượng gật đầu rồi sải bước đi. Y cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của các đệ tử Nga Mi và Bách Hoa Môn xoáy sâu vào bọn họ.
Thậm chí có người còn tỏ thái độ thù hằn. Hắc Vân Binh Đoàn và hung thủ vốn không liên quan đến nhau, nhưng chỉ vì họ là ngoại nhân nên mới khiến các đệ tử bừng lên nộ khí.
Nhóm Trương Vũ Lượng được đệ tử Nga Mi đưa vào Tân Khách Sảnh.
“Những người khác chờ ở đây, chỉ có Trương Đoàn chủ mới được vào trong.”
“Ta hiểu rồi.”
Trương Vũ Lượng nhẹ nhàng đáp lời nàng ta.
Y nói với Dương Vũ Tịnh và Cao Đạo sĩ vài câu rồi bước vào Tân Khách Sảnh.
Một đệ tử khác của Nga Mi đang chờ y bên trong. Sau đó lại đưa y đến căn phòng lớn nhất của Tân Khách Sảnh.
Trong phòng có Tinh Hoa, Vũ Tiên Hà và một nữ nhân trông vô cùng có khí chất. Nữ nhân trung niên này chính là môn chủ Bách Hoa Môn - Kim Hạ Liên.
Trước mặt họ là thi thể được phủ lớp vải trắng, Trương Vũ Lượng lập tức ngửi thấy mùi máu nồng nặc bốc lên.
Tinh Hoa liền nói thẳng vào trọng tâm.
“Trương Đoàn chủ, đệ tử của bổn phái đã bị ám sát.”
“Tại hạ đã nghe tin rồi.”
“Ta gọi ngươi đến là vì muốn xem vết thương của đệ tử ta.”
‘Sao lại hỏi tại hạ chuyện đó?”
“Lúc đầu nhìn ta chỉ nghĩ là vết thương gây ra từ kiếm đơn thuần mà thôi.”
“Nhưng?”
“Ngươi trực tiếp xem sẽ biết tại sao ta lại nói thế.”
Tinh Hoa hất cằm về phía thi thể đang nằm trên sàn.
Trương Vũ Tịnh cau mày vén tấm vải trắng lên. Liền tức khắc, thi thể Khổng Tiên bị cắt ngang cổ hiện ra.
Dáng vẻ Khổng Tiên lúc này trông rất an tĩnh tựa hồ như nàng ta chỉ đang ngủ một giấc. Thế nhưng vì mất quá nhiều và chết được một thời gian nên sắc da lúc này đã tái nhợt, có điều không hề thấy nàng ta có chút gì gọi là đau đớn cả.
Trương Vũ Lượng cẩn trọng xem xét vết thương trên cổ Khổng Tiên.
Một lúc sau, vẻ mặt Trương Vũ Lượng từ từ cứng đờ.
‘Đây là?’
Phải đến lúc đó y mới hiểu tại sao Tinh Hoa lại nói như thế.
Vết thương trên cổ Khổng Tiên vô cùng trơn tru.
Vết cắt hoàn hảo hệt như mặt kính sau khi bị phân ra. Thoạt nhìn ai cũng nghĩ đây là vết kiếm thương bình thường, nhưng một thanh kiếm không thể tạo ra được vết thương thế này.
Trương Vũ Lượng bất giác nổi gai ốc khắp cả người.
Y vốn là kẻ dành phần lớn cuộc đời mình trên chiến trường.
Đương nhiên y đã thấy qua vô số thi thể với đủ loại vết thương. Thế nhưng, y chưa từng thấy vết thương nào lại trơn tru như vết cắt trên cổ Khổng Tiên cả.
‘Đây là… một thứ nghệ thuật ư? Nghệ thuật của cái chết.’
Thế nhưng y không thốt ra suy nghĩ của mình thành lời.
Bởi vì lúc này, Tinh Hoa nhìn y với ánh mắt vô cùng đáng sợ.
Bà ta cất tiếng hỏi.
“Ngươi đã thấy vết thương nào thế này chưa?”
“Thật ra mà nói… tại hạ chưa từng.”
“Với một người nhiều kinh nghiệm như ngươi cũng chưa từng thấy qua ư?”
“Đúng vậy.”
Nghe giọng điệu hung dữ của Tinh Hoa, Trương Vũ Lượng lập tức đáp lời
“Thật thất vọng!”
“Thứ lỗi cho tại hạ. Nhưng tại hạ không thể nói những điều mình không biết…”


“Ngươi không nghĩ đến ai à?”
Đột nhiên Trương Vũ Lượng nghĩ ngay đến Phiêu Nguyệt.
Y có linh cảm mạnh mẽ rằng hắn ta có liên quan đến chuyện này. Thế nhưng, Ma Vận cùng đồng liêu của hắn theo dõi Phiêu Nguyệt từng ấy ngày cũng không phát hiện hắn có động thái gì bất thường.
Cuối cùng, vẫn không có bằng chứng nào cho thấy hắn ta có liên quan đến sự việc lần này.
“Tại hạ rất tiếc không thể đưa ra câu trả lời mà các hạ mong muốn.”
“Được rồi. Ta cũng không trông mong gì nhiều.”
Đột nhiên Trương Vũ Lượng cảm thấy có chút khó chịu.
‘Nếu vậy thì gọi ta đến làm gì chứ?’
Trương Vũ Lượng cố nuốt mấy câu chửi mắng vào trong.
Tinh Hoa đột nhiên lên tiếng.
“Khi nào thì binh lực sẽ tiến vào Thành Đô?”
“Tất cả sẽ tập trung trong vòng hai ngày tới. Nhưng nếu để kỵ mã binh tiến vào Thành Đô, bọn họ sẽ cảnh giới ngay lập tức.”
“Ta không quan tâm. Chỉ cần chà đạp chúng trước khi chúng kịp canh phòng là được.”
“Chẳng lẽ các hạ muốn tiến hành một trận chiến toàn diện ngay bây giờ sao?”
“Ta sẽ bồi thường thích đáng.”
“Nhưng phải lên kế hoạch kỹ càng đã…”
“Đó là ý của ta, chưởng môn nhân tiếp theo của Nga Mi. Lẽ nào ngươi không nghe lệnh ta ư?”
“Chuyện đó… tại hạ đã hiểu.”
Trương Vũ Lượng đành phải đáp lời.
Hắc Vân Binh Đoàn đã giao kèo với phái Nga Mi.
Vậy nên binh đoàn buộc phải nghe lời họ trước khi giao kèo chấm dứt. Nếu hủy bỏ giữa chừng, từ giây phút này trở đi sẽ không còn ai tin tưởng vào Hắc Vân Binh Đoàn nữa.
Trương Vũ Lượng rốt cuộc không còn sự lựa chọn nào khác.
Giọng nói đầy oán độc của Tinh Hoa như rít bên tai y.
“Ta xin thề sẽ không bao giờ đội chung một bầu trời với lũ Thanh Thành đó.”
Tất cả mọi người trong phòng đều bất giác run lẩy bẩy.
Người ta nói rằng lòng dạ nữ nhân đáng sợ vô ngần. Hơn nữa người đó còn là Tinh Hoa, một trong những người có thể trở thành chưởng môn nhân đời tiếp theo của phái Nga Mi.
Bà ta khiến khác người khác phải run sợ tựa hồ như thấy được tuyết rơi vào giữa tiết hè tháng năm.
Có lẽ vì thế nên không một ai nghe thấy.
Âm thanh vô cùng nhỏ phát ra từ phía trần nhà.





Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất