Tử Thần Phiêu Nguyệt

Chương 67

Chương 67

.
Nghe giọng nói bất thình lình vang lên, Ô Sơn Khánh cảm giác lông tơ toàn thân như dựng đứng hết cả.
‘Ai vậy?’
Lòng bàn tay hắn đã ướt đẫm mồ hôi.
Mặc dù trông bề ngoài có vẻ tồi tàn, nhưng phân đà Thành Đô của Hạ Ô Môn được bố trí canh phòng vô cùng nghiêm ngặt.
Hạ Ô Môn kiếm sống bằng nghề cung cấp tin tức thế nên luôn nhạy cảm với sự uy hiếp bên ngoài hơn là lo sợ các môn phái. Vậy nên khi có kẻ đáng ngờ xuất hiện, đám thuộc hạ sẽ lập tức báo cáo cho Ô Sơn Khánh.
Nhờ vậy mà từ trước đến nay, Ô Sơn Khánh và phân đà Thành Đô đã nhiều lần thoát khỏi mối họa diệt thân.
Bọn họ ai nấy đều vô cùng rằng không một võ giả nào có thể tránh được bố trí canh phòng nghiêm ngặt đến con chuột cũng khó lẻn qua này.
Thế nhưng, ngay lúc này đây, vẻ tự đắc của Ô Sơn Khánh đã hoàn toàn biến mất bởi kẻ đang đứng sau lưng hắn.
Ô Sơn Khánh nuốt một ngụm nước bọt khô rồi cẩn trọng lên tiếng.
“Các hạ… là ai thế?”
Hắn âm thầm vận công lực.
Đột nhiên bàn tay trắng nõn xuất hiện từ phía sau hắn.
Bàn tay nhanh chóng giật lấy quyển sách Ô Sơn Khánh đang cầm.
Đó chính là quyển sách chứa đựng thông tin võ giả mà phân đà Thành Đô đã thu thập từ trước đến nay. Đối với Ô Sơn Khách, thứ đó còn quý giá hơn cả mạng sống của hắn.
Ô Sơn Khánh xoay người, dùng hết sức tấn công người vừa lên tiếng. Kỳ lạ thay, cả người hắn lúc này đã cứng đờ không tài nào di chuyển được.
Hắn không bị điểm huyệt, cũng không phải là bị cưỡng chế. Nhưng hắn hoàn toàn không thể động đậy dù chỉ một đầu ngón tay.
Hắn lập tức bị áp đảo bởi khí thế mà kẻ lạ mặt kia toát ra. Ô Sơn Khánh nghiến răng liều mạng di chuyển cơ thể.
Trong khi đó kẻ kia đã cưỡm được quyển sách trong tay Ô Sơn Khánh.
Loẹt xoẹt!
Ô Sơn Khánh nghe thấy âm thanh lật sách.
Nỗi sợ hãi lập tức ùa tới bao lấy cả cơ thể hắn.
Hắn nghe thấy giọng kẻ kia đang lẩm bẩm.
“Mới vào Thành Đô chưa bao lâu mà đã điều tra kỹ vậy rồi.”
“Ta, ta là Phân đà chủ ở Thành Đô của Hạ Ô Môn. Nếu ngươi dám ra tay làm bậy, Hạ Ô Môn sẽ không để yên cho ngươi đâu.”
“Ta biết! Nên mới đến này.”
“Ngươi biết mà còn đến á? Tại sao chứ?”
“Bởi vì ta ghét người khác moi móc thông tin mà không được ta cho phép.”
“Vậy thì sao?”
Ô Sơn Khánh nhanh chóng lắc đầu.
‘Nói vậy là kẻ này có tên trong quyển Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ sao?’
Hắn liền nhớ lại xem trong quyển sách này ai là kẻ có tính tình quá khích thế này.
Trong đầu Ô Sơn Khánh hiện ra khá nhiều người, nhưng hắn dễ dàng nhớ ra trong số đó có một cái tên của võ giả vô danh vô cùng thần bí khiến hắn phải nổi cả gai ốc.
Ô Sơn Khánh sực nhớ đối phương vừa bảo hắn đến Thành Đô chưa được bao lâu…
Trong quyển nhân danh bộ kia chỉ có một người như thế.
“Ngươi, ngươi là Phiêu Nguyệt ư?”
“Đúng vậy!”
Kẻ vừa xuất hiện không ai khác chính là Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt không hề giấu giếm danh tính của mình.
Lúc này mồ hôi lạnh đã chảy dọc sống lưng Ô Sơn Khánh.
Khi một võ giả lén lút xâm nhập như hắn chịu xưng danh tính, chỉ có một lý do duy nhất.
‘Giết người diệt khẩu sao?’
Chính là hắn sẽ lấy mạng đối phương để kẻ đó không thể thốt ra câu nào được nữa.
Ô Sơn Khánh đã chứng kiến vô số trường hợp như thế. Nhưng ngay cả nằm mơ hắn cũng chưa từng nghĩ bản thân lại rơi vào tình huống này.
“Chúng, chúng ta thỏa hiệp đi!”
“Thỏa hiệp?”
“Tại hạ sẽ giữ kín danh tính của Đại hiệp đây. Tại hạ tuyệt đối không bao giờ thốt ra cái tên của Đại hiệp khỏi miệng mình.”
“Ngươi đã nói chuyện với đạo sĩ phái Thanh Thành nhỉ.”
“Đó là ủy thác…”
Ô Sơn Khánh chợt nhận ra Phiêu Nguyệt đã quan sát hắn từ đầu chí cuối.

Thật ra, Phiêu Nguyệt chỉ tình cờ phát hiện ra phân đà của Hạ Ô Môn ở Thành Đô trong lúc thám thính động tĩnh của phái Thanh Thành.
Lúc nhìn thấy quyển Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ, hắn vẫn không mấy để tâm và có ý định rời đi. Thế nhưng khi nhìn thấy nội dung bên trong, hắn lập tức thay đổi suy nghĩ.
Trang đầu tiên ghi chép vô cùng chi tiết về hắn.
Nếu thông tin này được chuyển đến bổn đà Hạ Ô Môn, danh tính của hắn sẽ bị cả thiên hạ biết đến.
Hiện giờ chỉ có vài thông tin sơ lược, nhưng nếu Hạ Ô Môn muốn, họ sẽ dốc toàn lực theo dõi, chẳng bao lâu sau sẽ truy ra được hắn.
Một lúc nào đó Phiêu Nguyệt chắc chắn sẽ tiết lộ thân phận của mình, nhưng hiện tại hắn vẫn muốn giữ im lặng. Ít nhất cho đến khi hắn trả thù Thanh Thành và Nga Mi xong xuôi.
“Có ai đọc quyển sách này chưa?”
“Ngoài tại hạ ra… không còn ai cả… xin hãy tha mạng cho tại hạ.”
“Để ngươi sống rồi ngươi lại đi bép xép à.”
“Không đâu ạ. Xin hãy tin tưởng tại hạ.”
Ngọ nguậy!
Đột nhiên ngón tay Ô Sơn Khánh di chuyển.
Sau một hồi vận nội công, cuối cùng cơ thể đông cứng của hắn cũng được thả lỏng.
“Chết đi!”
Ô Sơn Khánh xoay người nhanh như tia sét vung hai tay về phía Phiêu Nguyệt.
Đây chính là tuyệt kỹ Phân Ảnh Thủ (批影手) của Hạ Ô Môn.
Đây là thủ công (手功) mà đến cả đại thụ khổng lồ rắn chắc cũng bị bổ đôi ngay tức khắc.
Ô Sơn Khánh dốc toàn lực thi triển Phân Ảnh Thủ.
Cho dù một chiêu này không lấy được mạng đối phương nhưng chắc chắn sẽ khiến hắn ta lùi bước.
Nếu thế hắn sẽ chạy khỏi đây khi đối thủ bị đánh lui.
Vùuu!
Tay hắn vươn tới đánh vào khoảng không mà hắn cho rằng Phiêu Nguyệt đang đứng ở đó. Thế nhưng Ô Sơn Khánh không hề cảm nhận đã chạm vào thứ gì cả.
Bàn tay hắn đang đánh vào hư không.
Tăng!!
Lúc đó, Ô Sơn Khánh chợt nghe thấy âm thanh vang lên như tiếng gảy đàn.
Thoạt đầu hắn không hề biết đó là thứ gì.
Roẹt!!
Mãi cho đến khi hắn cảm nhận được cơn đau nhói truyền tới từ cổ họng cùng với thứ chất lỏng nong nóng chảy ra, hắn mới ngộ ra sự tình.
Ô Sơn Khánh đưa tay sờ lên cổ. Liền tức khắc, hắn chạm phải dòng máu hãy còn âm ấm.
‘Đây là… gì chứ?’
Ô Sơn Khánh cảm giác toàn thân không còn chút sức lực.
.
“Ư… ư”
Đột nhiên trên cổ hắn phát ra tiếng gió thổi.
Lúc này, cổ họng Ô Sơn Khánh đã hở ra một mảng to tướng như mang cá. Không khí thừa cơ luồng qua khe hở đó mà rít lên.
Ô Sơn Khánh liều mạng chặn vết thương.
Trong mắt hắn lúc này chỉ còn lại nỗi khiếp sợ tột cùng hòa lẫn với nét hoài nghi khó tin.
‘Hắn, hắn ra tay từ khi nào?’
Hắn hoàn toàn không nhận ra đối phương đã thi triển thủ pháp gì.
Thậm chí hắn còn không nhìn thấy bóng dáng Phiêu Nguyệt đâu.
“Ác, ác quỷ…”
Ô Sơn Khánh không kịp nói hết câu đã đổ gục xuống.
Hắn đã trút hơi thở cuối cùng.
Thậm chí đến lúc bỏ mạng, hắn vẫn không hề hay biết bản thân đã chết như thế nào.
Sao khi Ô Sơn Khánh hoàn toàn tắt thở, Phiêu Nguyệt mới dần hiện ra trong bóng tối.
Phiêu Nguyệt liền thu hồi Thu Hồn Ti.
Dù đã giết Ô Sơn Khánh nhưng trên mặt Phiêu Nguyệt không hề hiện ra bất kỳ cảm giác tội lỗi nào.
Phiêu Nguyệt tiến tới cầm lấy quyển Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ.
Hắn rà soát mọi ngóc ngách trong phòng của Ô Sơn Khánh nhưng không tìm ra thứ gì liên quan đến hắn ngoài quyển Nhân Danh Bộ kia.
Nếu phía bổn đà Hạ Ô Môn nghe tin nhất định sẽ phái người đến điều tra chân tướng và phát hiện ra sự tồn tại của hắn. Thế nhưng, đến lúc đó mọi chuyện đã xong xuôi cả rồi.
Phiêu Nguyệt âm thầm lẻn ra ngoài.
Đám võ giả bên ngoài Hạ Ô Môn không hề hay biết chuyện gì đã xảy ra bên trong.
Phiêu Nguyệt tránh ánh mắt của họ rồi rời khỏi phân đà Thành Đô.
Một lúc lâu sau khi Phiêu Nguyệt rời đi, bên trong phân đà Thành Đô vang lên tiếng hét thảm thiết.
“Phân đà chủ!”
“Nhanh gọi y sư đi.”

Trước những sự việc lớn khiến người khác kinh ngạc, nhất định sẽ tồn tại thứ gọi là điềm báo (前兆).
Vào thời điểm đó, những chuyện tưởng chừng như nhỏ nhặt không đáng để tâm lại là tín hiệu cho một con sóng lớn đổ ập đến.
Đặc biệt, càng có nhiều sự việc xảy ra, điềm báo đó càng mạnh.
Đối với giang hồ trong vòng trăm năm qua, sự kiện được xem là có nhiều điềm báo nhất chính là trận Ma Thiên Đại Chiến.
Lúc ấy có nhiều người cảm nhận được điềm báo nhưng điều phớt lờ tất cả. Kết quả nhận về chính là một con sóng dữ đã cuốn phăng vô số nhân sĩ võ lâm. Và đó chính là Ma Thiên Đại Chiến khiến người người khiếp sợ.
May mắn thay, một vị võ giả kiệt xuất mang danh Lý Quách đã kết thúc trận đại chiến, thế nhưng sự kiện khi ấy đã để lại vết thương sâu sắc trong tâm khảm của những võ giả giang hồ.
Đến tận bây giờ, khi các võ giả có tuổi nhớ về thời điểm ấy, họ đều không khỏi cảm thán. Và hơn hết, hiện giờ chỉ cần xảy ra sự việc dù là nhỏ nhặt nhất họ cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Họ sợ rằng chỉ một sự việc nhỏ cũng có thể lan thành một trận đại chiến như khi xưa.
Và đương nhiên ở thành Tứ Xuyên này cũng có những võ giả như thế.
Người đó không ai khác chính là Pháo Sơn Hải - Bang chủ Hỏa Long Bang (火龍房).
Diện mạo ông ta trông có vẻ thô kệch khó gần, nhưng ông nổi danh là người tử tế và có tài nhìn ra trông rộng, thấu hiểu đại cục.
Chính nhờ điều đó, chỉ sau mười lăm năm trở thành đệ tử Hỏa Long Bang đời trước, ông được kế nhiệm chức Bang chủ và xây dựng Hỏa Long Bang trở thành thế lực vững chắc nhất trong tứ bang (四房).

Giữa mi tâm Pháo Sơn Hải lúc này đã hằn lên một đường khá sâu.
“Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn bị ám sát bởi một tên thích khách được cho là tu luyện tuyệt kỹ võ công của phái Thanh Thành, hiện tại bầu không khí trong Bách Hoa Môn cũng rất bất thường ư?”
Ông vừa nghe qua tin tức mà thuộc hạ truyền tới.
Bách Hoa Môn vốn là nơi lúc nào cũng kín như bưng nên khó mà nắm rõ sự tình đang diễn ra bên trong.
Thế nhưng, rõ ràng đã có chuyện gì đó rất kỳ quái diễn ra, đến nỗi ngoại nhân cũng cảm nhận được bầu không khí bất thường ở đó.
“Đây là lần đầu tiên sau bảy năm qua, bầu không khí lại tanh mùi máu như thế.”
Bảy trước cũng đã xảy ra một sự việc làm chấn động cả thành Tứ Xuyên.
Sự việc đó chính là tất cả các môn phái ở Tứ Xuyên cùng nhau giăng thiên la địa võng để tiêu diệt nhóm thích khách mang tên Huyết Ảnh Đoàn.
Lần đó, Thanh Thành và Nga Mi nắm quyền chủ đạo nên Pháo Sơn Hải cũng dẫn dắt Hỏa Long Bang tham gia.
Hai môn phái lớn của Tứ Xuyên đã chỉ đạo, ông không thể không tham gia.
Chỉ một chút sơ suất, họ có thể sẽ trở thành kẻ thù chung của tất cả môn phái ở thành Tứ Xuyên này, vậy nên Pháo Sơn Hải mới không ngần ngại tham gia vào việc thảo phạt đám thích khách.
Lúc đó, ông ta vô cùng ung dung.
Dù Huyết Ảnh Đoàn được cho là nhóm thích khách nổi danh khắp thành Tứ Xuyên, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi thiên la địa võng của các môn phái.
Những võ giả tham gia vào trận sát phạt truy lùng và chém giết đám thích khách hệt như một trò săn bắn.
Đối với họ, lý do thảo phạt Huyết Ảnh Đoàn không quan trọng.
Thứ quan trọng hơn là họ có thể tùy ý sát phạt đám thích khách gây hại cho giang hồ.
Hệt như một trò tiêu khiển của những võ giả mang danh chính phái.

Sau Ma Thiên Đại Chiến, trên giang hồ đã thiết lập một trật tự mới.
Các môn phái hùng mạnh như Thiếu Lâm, phái Võ Đang, phái Hoa Sơn đều chiếm được vị trí vững chắc, thậm chí còn có môn phái được liệt vào nhị cường (二强).
Thế nhưng ở Tứ Xuyên lại không có những môn phái như thế.
Hai môn phái có khả năng cao nhất chính là phái Thanh Thành và phái Nga Mi, có điều khi trận Ma Thiên Đại Chiến nổ ra họ lại đang phong bế sơn môn.
Vậy nên họ đành phải nhường lại vị trí đó cho những môn phái có vị thế mới. Ngoài ra, địa hình khép kín ở Tứ Xuyên cũng góp một phần không nhỏ.
Địa hình thành Tứ Xuyên được bao quanh bởi những dãy núi cao, nhưng lương dân vẫn có thể sinh sống dù không giao lưu với bên ngoài. Bên cạnh đó, chính do hệ thống sông ngòi chằng chịt cũng khiến cho trong ngoài Tứ Xuyên khó mà qua lại được.
Sao khi trật tự ở Tứ Xuyên được thiết lập, họ có rất ích cơ hội tham gia vào những trận chiến. Có lẽ vì họ luôn gắn kết với nhau bằng nhiều mối quan hệ thâm giao.
Trong lúc bánh xe nhàm chán cứ xoay vần như thế, sự việc săn thích khách nổ ra khiến võ giả khắp nơi vô cùng phấn khích.
Họ có thể săn thích khách mà không cần nhìn sắc mặt bất kỳ ai, điều này khiến họ hưng phấn hơn bao giờ hết.
Pháo Hải Sơn vừa lo lắng cho bầu không khí đó vừa tham gia vào trận vây bắt.
Việc rời khỏi bàn cờ do phái Thanh Thành và Nga Mi bày ra chẳng khác nào chấp nhận rằng họ sẽ bị võ giả khắp thành Tứ Xuyên phớt lờ.

Và cuối cùng cuộc thảo phạt đã thành công.
Những võ giả ở Tứ Xuyên truy tìm và tàn sát từng tên từng tên thích khách một.
Đây là chiến thắng vô cùng hoàn hảo mà không phải trả bất cứ cái giá nào.
Chính lúc ấy, lại có thêm một sự việc xảy ra.
Một trong những tên thích khách của Huyết Ảnh Đoàn đã ám sát Vũ Quân Thương - niềm hy vọng của phái Thanh Thành.
Giang hồ ở Tứ Xuyên lần nữa bị đảo lộn.
Khi tất cả đám thích khách lựa chọn bỏ trốn, kẻ nào đó đã lật ngược dự đoán của bọn họ và tiến hành ám sát Vũ Quân Thương.
Phái Thanh Thành lòng đầy căm phẫn đích thân truy đuổi, phái Nga Mi cũng tham gia vào chuyện này.
Họ bảo rằng đã truy sát tên thích khách đến cùng và đã hạ sát được hắn. Thế nhưng chẳng biết sự tình ra sao, kể từ lần đó, mối quan hệ giữa Thanh Thành và Nga Mi trở nên vô cùng tồi tệ.
Cuối cùng, hai môn phái đại diện cho Tứ Xuyên đã đối đầu với nhau và trở thành kẻ thù không đội trời chung. Họ còn xung đột nhau nhiều lần dẫn đến tổn thất nặng nề.
Nghĩ lại sự tình lúc đó dường như cũng xuất hiện những điềm báo.
Chỉ là không ai nhận ra mà thôi.
Cứ thế bảy năm đã trôi qua.
Vì sự đối lập giữa hai môn phái kia mà những môn phái ở thành Tứ Xuyên đã chia thành hai cánh.
Hỏa Long Bang lâu nay vẫn giữ thế trung lập, nhưng cũng không thể cứ sống thế này mãi được.
Một ngày nào nó, Hỏa Long Bang cũng phải chọn một trong hai bên.
Vậy nên Bang chủ vô cùng lo lắng.
“Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn đã chết, giờ lại xuất hiện biến cố ở Bách Hoa Môn. Biết đâu đây chính là điềm báo trước. Rằng thành Tứ Xuyên này sẽ lại trải qua một trận gió tanh mưa máu.”
Pháo Sơn Hải đưa tay vuốt râu.
“Đúng là bất an thật mà. Có vẻ như mọi sự đều có liên kết với nhau. Liệu đây có phải là con sóng ngầm mà không ai hay biết chăng?”
Phái Nga Mi và phái Thanh Thành đúng là đã giao chiến với nhau từ bảy năm trước, nhưng những chuyện xảy ra gần đây cũng quá đột ngột đi.
Các sự việc cứ liên tiếp diễn ra khiến mối quan hệ giữa Nga Mi và Thanh Thành vốn đã xấu nay còn tồi tệ hơn bao giờ hết.
Pháo Sơn Hải không khỏi nghĩ đến giả thuyết có ai đó đang ở phía sau giật dây.
“Nếu thật sự có kẻ như thế thì…”
Chỉ cần nghĩ thôi đã khiến toàn thân ông nổi hết cả gai ốc.

Đúng lúc ông đang suy tư thì…
“Bang, Bang chủ!”
Bên ngoài vang lên giọng nói gấp gáp.
Linh cảm chẳng lành, Pháo Sơn Hải bật ngay khỏi chỗ ngồi rồi mở toang cửa. Lập tức một người chạy vào trong.
Pháo Sơn Hải hỏi hắn.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
“Thanh, Thanh Thành và Nga Mi đang giao chiến với nhau ở Thành Đô rồi ạ.”
“Cái gì?”
“Vì chuyện đó mà trung tâm Thành Đô hiện giờ vô cùng hỗn loạn. Người phải đi ngay đi ạ.”
“Ta biết rồi.”
Pháo Sơn Hải cầm lấy vũ khí.
Ông đã hoàn toàn quên sạch những suy nghĩ vừa mới chớm khi nãy.
Pháo Sơn Hải dẫn theo đệ tử chạy thẳng đến nơi hai môn phái đang giao chiến.
Gió rít không ngừng tạt vào gương mặt ông ta.
.




Truyện Cùng Thể Loại
Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức

Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất