Chương 68
.
Căn nguyên của sự việc chính là cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa đệ tử đời hai phái Nga Mi và đệ tử đời ba phái Thanh Thành ở trung tâm Thành Đô.
Đệ tử Thanh Thành lảng vảng gần đó nhằm thu thập thông tin, sau đó bị đệ tử đời hai của Nga Mi tình cờ bắt gặp.
Phía Thanh Thành vốn đã muốn lặng lẽ rời đi.
Bởi lẽ họ nhận lệnh từ Thanh Diệp rằng không được gây hấn với phía Nga Mi, thế nhưng Nga Mi lại không nghĩ như thế.
Đệ tử Nga Mi cũng nhận được mệnh lệnh tương tự, có điều họ lại quá khích vì cái chết của Khổng Tiên.
Trong một thoáng nhìn thấy đệ tử phái Thanh Thành, họ đã bộc phát cơn thịnh nộ.
Đệ tử Nga Mi dường như bị cơn giận dữ che mờ đi lý trí liền xông đến tấn công phía Thanh Thành. Đệ tử đời ba Thanh Thành lúc này liều mạng bảo vệ bản thân.
Thế nhưng, giữa đệ tử đời hai và đệ tử đời ba vốn có sự cách biệt lớn về tu vi cảnh giới. Đệ tử đời hai phái Nga Mi được tu luyện bí truyền của tư phái lâu hơn, đương nhiên võ công sẽ vượt trội hơn nhiều.
Cuối cùng, người phía Thanh Thành đành tháo chạy về Kim Xuyên Môn, nhưng đệ tử đời hai của Nga Mi vẫn truy đuổi họ đến cùng, cho dù có không ít đệ tử Thanh Thành đã bị thương nghiêm trọng. Các đệ tử Thanh Thành vô cùng phẫn nộ khi thấy phía Nga Mi dám đả thương đệ tử của mình, lập tức võ giả hai bên như mất hết lý trí xung đột dữ dội ngay giữa trung tâm Thành Đô.
Thanh Diệp cố gắng quản các đệ tử, nhưng hắn không thể nào ngăn chặn các đệ tử đang phẫn nộ vì vết thương trên người của các đệ tử đời ba.
Vấn đề đáng nói ở đây chính là Kim Xuyên Môn đã xen vào trận chiến.
Nếu chỉ Kim Xuyên Môn thì không nói, nhưng đến cả những môn phái giao hảo với Kim Xuyên Môn và Thanh Thành cũng tham gia khiến cho cục diện lan nhanh như lửa cháy trên đồng.
Phía Nga Mi cũng đâu chịu khoanh tay đứng nhìn.
Cả võ giả Bách Hoa Môn và Nga Mi đều nhảy bổ vào trận chiến, đến Hắc Vân Binh Đoàn cũng có mặt.
“Chết tiệt!”
Trương Vũ Lượng cảm giác như đây là một cơn ác mộng.
Y và Dương Vũ Tịnh, Cao Đạo sĩ cùng hơn chục thành viên của Hắc Vân Binh Đoàn đang đứng giữa chiến trường trung tâm Thành Đô.
Chỉ trước khi trận chiến nổ ra khoảng một canh giờ, y còn cùng hai người kia thảo luận chiến lược công kích Thanh Thành một cách hiệu quả không phải chịu tổn thất quá lớn.
Thế nhưng, khi nghe tin phái Nga Mi và phái Thanh Thành đột nhiên xảy ra giao chiến, họ liền chạy đi tìm hiểu sự tình.
Có điều trước khi y kịp nắm hết tình hình, cuộc chiến đã lớn hơn rồi. Y không còn cách nào để can thiệp vào.
“Khư ư!”
“Chết tiệt!”
Các quầy hàng, hiệu buôn trên đường đều bị đánh cho vỡ nát, võ giả trọng thương la hét thất thanh ở khắp mọi nơi.
Y không biết trận chiến này đến bao giờ mới có thể kết thúc.
Những võ giả Thanh Thành và Nga Mi điên cuồng vung kiếm vào nhau tựa như đang chiến đấu với kẻ thù không đội trời chung, võ giả Kim Xuyên Môn và Bách Hoa Môn cũng đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.
“Đánh cho bọn Thanh Thành vô liêm sỉ tan tác hết đi.”
“Trả thù cho sư muội Khổng Tiên.”
“Chết đi!”
Ánh mắt các đệ tử Nga Mi lúc này đã giăng đầy độc khí, họ cứ thế xông thẳng về phía đệ tử Thanh Thành. Bá khí của võ giả bên phía Thanh Thành cũng không phải dạng vừa.
“Còn dám nói nhăng nói cuội ư?”
“Là ai đã gây ra những phiền toái này hả? Chẳng phải chính Nga Mi đã khơi nguồn mọi chuyện từ việc thuê thích khách giết sư thúc của bọn ta sao? Đúng là lũ người trơ trẽn, bỉ ổi.”
“Trừng phạt lũ Nga Mi đi.”
Các đệ tử Thanh Thành cũng tàn nhẫn vung kiếm không ngừng.
Cả hai phía đều có lý do căm thù lẫn nhau.
Sự căm thù của họ bùng phát như núi lửa phun trào.
Hận thù che mờ lý trí, lý trí bị tê liệt dẫn đến bộc phát bạo lực đến cực hạn.
Những võ giả đã cho thấy rằng, một khi phẫn nộ chiến thắng lý trí, con người có thể tàn nhẫn đến mức nào.
“Khư á!”
“Á!”
Tiếng la hét không ngừng vang lên, con đường ở Thành Đô đã nhuộm thành màu máu đỏ tươi đến chói mắt.
Bên đang chiếm thế thượng phong chính là võ giả của Thanh Thành và Kim Xuyên Môn.
Dù võ giả của Nga Mi và Bách Hoa Bang đã dốc toàn lực, nhưng về mặt chiến lược họ vẫn yếu thế hơn.
Trương Vũ Lượng sau khi nắm được tình hình, y liền nói với võ giả của Hắc Vân Binh Đoàn.
“Cứ đà này thì không được. Gọi mọi người trong binh đoàn đến đây.”
“Tất cả mọi người sao ạ?”
“Đúng vậy! Nếu không lật ngược được thế trận này, chúng ta sẽ không có cơ hội tham chiến.”
“Thuộc hạ đã rõ.”
Võ giả của Hắc Vân Binh Đoàn đáp lời xong liền tức tốc chạy đi.
“Chúng ta cũng tham chiến! Cao Đạo sĩ! Trước tiên phải đẩy lùi được Thanh Thành.”
“Ta hiểu rồi, Đoàn chủ!”
“Dương Phó Đoàn chủ sẽ chỉ huy bọn trẻ bên cánh trái rồi tấn công vào bên hông phía Thanh Thành. Như thế toàn lực của Thanh Thành sẽ yếu đi.”
“Nhưng không chịu đựng được lâu đâu.”
“Chỉ cần cầm cự cho đến khi những người khác đến là được. Nếu một phần kỵ mã binh tham gia, chúng ta có thể lật ngược thế trận.”
“Ta đã hiểu rồi.”
Dương Vũ Tịnh đáp lời rồi theo sau Trương Vũ Lượng.
Chỉ có một phần kỵ mã binh xuất sắc được đưa đến Thành Đô. Những người còn lại đang chờ đợi bên ngoài thị trấn.
Y nghĩ rằng nếu đưa đám kỵ mã binh đó vào sẽ thu hút sự chú ý của mọi người.
Thế nhưng khoảnh khắc này, Trương Vũ Lượng lại thấy hối hận về đối sách của chính mình.
Bởi vì tình hình trong chốc lát đã bất ngờ xấu đi.
“Tất cả xin hãy ngưng chiến.”
Đến chiến trường có hơi chậm trễ, Pháo Hải Sơn của Hỏa Long Bang liền hét lên.
Ông ta cố gắng hết sức hòa giải đôi bên, nhưng hầu như không thể thuyết phục những võ giả lúc này đang tỏa ra sát khí đằng đằng.
Roẹt!
“Khực!”
Trái lại chính ông còn bị một võ giả nào đó chém bị thương. Vết thương tuy nhẹ, nhưng thuộc hạ của ông ta đã chứng kiến cảnh tượng đó.
“Dám tấn công Bang chủ của bọn ta.”
“Không thể tha thứ được.”
Đám võ giả của Hắc Long Bang liền xông vào võ giả của Bách Hoa Môn.
“Không được!”
Pháo Sơn Hải lập tức ngăn cản, nhưng không có tác dụng.
Chém, giết, ngăn cản, phản công. Tình hình ngày mỗi lúc càng trở nên vô cùng tồi tệ.
Hàng hóa vỡ tan tành, hiệu buôn đổ nát.
Những người chứng kiến cảnh giao chiến không ngừng hét lên tháo chạy, một vài người còn lợi dụng tình hình rối ren mà giở trò trộm cướp trong các hiệu buôn gần đó.
Chúng không chỉ đơn thuần là cướp đồ đạc mà còn phóng hoả giết chết thương nhân.
Ngọn lửa lập tức lan sang hiệu buôn bên cạnh, lương dân không ngừng mang nước đến dập tắt ngọn lửa. Thế nhưng, chỉ dùng xô chậu cũng hoàn vô dụng.
“Trời ơi! Làm sao đây?”
“Làm ơn giúp ta với. Hiệu buôn của ta cháy rồi.”
Chủ hiệu buôn không ngừng khẩn khoản nhờ sự giúp đỡ của Thanh Thành và Nga Mi. Thế nhưng họ không hề như thấy tiếng kêu gào thảm thiết của lương dân mà vẫn chiến đấu vô cùng kịch liệt.
Cảnh tượng này chẳng khác gì a tỳ địa ngục.
Những võ giả trở thành ác quỷ máu lạnh vô tình, bộc lộ bản chất đã bị nhuộm bởi cái ác.
Keng!
“Ưm!”
Nghe tiếng kim loại va vào nhau, Trương Vũ Lượng bất giác bật ra tiếng rên rỉ.
Chỉ mới va chạm một lần, y đã cảm nhận được xung kích không hề nhỏ.
Đối thủ của y chính là Thanh Sơn - đệ tử đời nhất của Thanh Thành.
Trái hẳn với vẻ mặt điềm đạm, hiền lành, Thanh Sơn là một kiếm hào (劍豪) sở hữu thực lực vô cùng đáng sợ.
Hắn không ngừng áp chế Trương Vũ Lượng bằng chuyển động cơ thể hệt như một con báo.
.
Trương Vũ Lượng không rõ Thanh Sơn nhanh bao nhiêu, nhưng y không thể nào theo kịp hắn. Chính vì thế mà y liên tục bỏ lỡ thời gian quý báu.
Trương Vũ Lượng nghiến răng nhìn xung quanh.
Dương Vũ Tịnh và Cao Đạo sĩ cũng đang giao đấu với đệ tử Thanh Thành, nhưng có vẻ tình hình phía Nga Mi và Bách Hoa Môn vẫn là môn phái đang ở thế yếu.
‘Sao vẫn chưa đến vậy chứ?’
Y nhớ đã phái Triệu Đích Sơn đến nơi ở của binh đoàn.
Đáng lẽ bây giờ hắn đã phải kéo người của Hắc Vân Binh Đoàn tới rồi kia chứ?
‘Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?’
****
Tách tách!
Máu chảy xuống ướt cả mặt đất.
Triệu Đích Sơn ngơ ngác nhìn dòng máu đang không ngừng tuôn ra từ cơ thể mình.
Dòng máu đỏ tươi từ cổ chảy xuống vai, lan đến cánh tay rồi rơi thẳng xuống nền đất. Hắn cảm giác toàn thân như vừa được tưới một chất lỏng ấm nóng.
“Khực!”
Triệu Đích Sơn không ngừng rên rỉ đưa tay nắm chặt lấy cổ mình.
Hắn cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo toát ra từ thứ đồ bằng kim loại trên từng đầu ngón tay. Chỉ một thoáng, hắn nhận ra đó chính là cán của một phi đao.
“Ngươi, ngươi?”
Triệu Đích Sơn nhìn chằm chằm chủ nhân của phi đao.
Nhân vật bất ngờ xuất hiện trên đường hắn đến gặp đồng liêu kia không ai khác chính là Phiêu Nguyệt.
Thứ cắm vào cổ Triệu Đích Sơn là U Linh Chủy.
“Tên khốn hèn hạ, bỉ ổi… khục!”
Có là thần y cũng không thể cứu nổi cái mạng của hắn. Triệu Đích Sơn cảm nhận hắn đã đến rất gần cửa tử.
Triệu Đích Sơn đang nói thì hộc máu.
Trên mặt hắn lúc này đã tràn đầy tử khí.
Là thành viên của Hắc Vân Binh Đoàn, Triệu Đích Sơn đã kinh qua vô số chiến trường.
Hắn chứng kiến rất nhiều cái chết, và chính hắn cũng nghĩ một lúc nào đó bản thân cũng sẽ phải bỏ mạng. Thế nhưng, Triệu Đích Sơn không ngờ hắn phải đến Quỷ Môn Quan một cách đột ngột thế này.
Hắn có nằm mơ cũng không ngờ bản thân lại chết trong tay một kẻ không biết mặt mũi như Phiêu Nguyệt.
‘Ta còn phải đưa binh đoàn đến chỗ Đoàn chủ…’
Ngay cả khi thần trí mơ hồ, hắn vẫn không quên mệnh lệnh mà Trương Vũ Lượng đã giao cho.
Cơ thể Triệu Đích Sơn lảo đảo rồi cứ thế ngã khuỵu xuống.
Phiêu Nguyệt nhìn Triệu Đích Sơn đã tắt thở rồi dùng Thu Hồn Ti để thu hồi U Linh Chủy.
Phiêu Nguyệt không hề có bất kỳ mối thâm thù nào với Triệu Đích Sơn cả. Thế nhưng, việc giết chết Triệu Đích Sơn là một điều cấp thiết. Nếu để hắn ta mang binh đoàn đến, nước cờ mà Phiêu Nguyệt đã dày công sắp đặt sẽ bị lung lay.
Hắn phải để Thanh Thành và Nga Mi giao chiến càng lâu càng tốt. Phải như thế thì đôi bên mới chịu tổn thất nặng nề. Thế nhưng nếu Hắc Vân Binh Đoàn gia nhập, trận chiến sẽ không kéo dài lâu.
Vậy nên Phiêu Nguyệt đành phải giết Triệu Đích Sơn, kẻ được Trương Vũ Lượng phái đi gọi chi viện.
Một khi Triệu Đích Sơn không còn, Trương Vũ Lượng sẽ không có binh chi viện. Cho dù họ có đến, cũng phải mất một thời gian dài nữa.
Phiêu Nguyệt lập tức hướng đến trung tâm Thành Đô, nơi trận ác chiến vẫn đang diễn ra.
Càng đến gần trung tâm, mùi máu cùng mùi khói mỗi lúc một nồng. Vô số người nằm la liệt trên đường, kẻ chết người bị thương, cảnh tượng hết sức thê thảm.
Đây quả nhiên chính là a tỳ địa ngục.
Không một ai lường trước được Thành Đô sẽ có ngày chìm trong biển máu, tiếng than khóc thấu trời vang vọng thế này.
Thành Đô vốn là thị trấn trung tâm của thành Tứ Xuyên và cũng là nơi giao lưu văn hóa giữa các tỉnh thành.
Đương nhiên, trị an ở đây không thua kém gì các thị trấn khác, những môn phái trên giang hồ cũng hạn chế động đao kiếm hết mức có thể.
Vậy nên, từ lâu trong tâm thức của mọi người đã xem Thành Đô là nơi an toàn nhất trong thành Tứ Xuyên.
Thế nhưng, tại thời điểm này, nhận thức của mọi người cứ vỡ vụn từng chút từng chút tựa như mảnh thủy tinh rơi từ trên cao xuống.
Thành Đô bây giờ không còn là nơi an toàn nữa.
Trận chiến khốc liệt giữa Thanh Thành và Nga Mi đã gieo vào tâm trí mọi người nỗi khiếp sợ vô cùng to lớn.
Phiêu Nguyệt quan sát xung quanh một hồi rồi bắn mình lên một cây cao bên đường.
Hắn nhìn thấy quang cảnh hiện ra rõ ràng trước mắt.
Phiêu Nguyệt ngồi trên nhánh cây thong thả quan sát cuộc chiến xảy ra bên dưới.
Trong số đó, có vài người thu hút sự chú ý của hắn.
“Tại sao ngươi dám cử người giết đệ tử của ta? Các ngươi làm thế mà còn dám tự nhận Thanh Thành là danh môn chính phái trên giang hồ sao?”
Tinh Hoa lúc này đã bị thương bên cánh tay trái, bà nhìn chằm chằm vào Thanh Diệp mà hét lên.
Ánh mắt bà ta lúc này chỉ còn lại tia oán độc không thể dập tắt.
Thanh Diệp nâng kiếm lên với vẻ mặt nghiêm trọng.
“Các ngươi mới là kẻ động vào Thanh Thành trước. Kẻ xúi giục ám sát Quân Thương là các ngươi, đến cái chết của Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn cũng do ngươi.”
“Ngươi đang sủa bậy cái gì đấy? Bọn ta chưa từng yêu cầu ai ám sát Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn cả.”
“Bảy năm trước ngươi cũng nói thế. Kết quả thì sao? Cuối cùng bộ mặt thật của các ngươi cũng lộ ra đấy thôi.”
Tinh Hoa khẽ cắn môi.
Cho dù có mười cái miệng, bà ta cũng không thể biện minh việc ủy thác thích khách ám sát Vũ Quân Thương từ Huyết Ảnh Đoàn năm xưa được. Thế nhưng, bà ta không thể ngang nhiên thừa nhận trước mặt mọi người. Nếu làm vậy, chẳng khác nào chứng minh với thiên hạ rằng phái Nga Mi là những kẻ vô đạo đức.
Tinh Hoa cao giọng.
“Đừng có lảm nhảm nữa. Tại sao bọn ta phải ám sát Tiểu Môn chủ của Lôi Âm Môn kia chứ? Chẳng phải ta nghe nói tên thích khách đó đã dùng đến tuyệt kỹ kiếm pháp của Thanh Thành hay sao, ngươi giải thích chuyện đó thế nào? Chính các ngươi làm rồi còn vừa ăn cướp vừa la làng, đổ ngược lại cho bổn phái. Các đạo sĩ phái Thanh Thành đều không có lương tâm thế hả?”
Thanh Diệp lập tức cau mày.
Bởi vì hắn không chịu đựng được ngữ khí của Tinh Hoa.
Đúng là Tiểu môn chủ Lôi Âm Môn đã bị tên thích khách dùng võ công Thanh Thành giết chết, hắn không thể biện minh được.
Thanh Diệp đột nhiên dấy lên cảm xúc kỳ lạ.
Bởi vì trong cuộc hội thoại giữa hắn và Tinh Hoa luôn xuất hiện một từ.
‘Thích khách.’
Kẻ giết Tiểu Môn chủ Lôi Âm Môn và đệ tử của Tinh Hoa đều là thích khách.
Điểm chung của hai sự việc này chính là danh tính của tên thích khách đó vẫn chưa được tiết lộ.
‘Lẽ nào chỉ có một tên thích khách mà….’
Thế nhưng Thanh Diệp chưa kịp suy nghĩ xong, Tinh Hoa đã xông thẳng đến.
“Khoan, khoan đã!”
“Hôm nay, ta hoặc ngươi sẽ chôn xác tại nơi này.”
Tinh Hoa phất phất trần rồi lao thẳng tới. Bà ta dùng phất trần (拂振) thi triển Phá Ngọc Kiếm, đây là kiếm công bí truyền của phái Nga Mi.
Phá Ngọc kiếm vốn không phải là võ công tầm thường đến mức có thể vừa nghĩ chuyện khác vừa có thể đỡ được chiêu. Để đối phó với Phá Ngọc Kiếm, Thanh Diệp phải tri triển cả kiếm công bí truyền của phái Thanh Thành.
Hắn không có thời gian để nói chuyện phiếm.
Vùuu!
Trước thế tấn công như vũ bão, Thanh Diệp liền tung một chiêu Thanh Vân Xích Hà Kiếm (靑雲赤霞劍).
Kiếm và phất trần va chạm với nhau khiến không gian chấn động kịch liệt một phen.
Phiêu Nguyệt quan sát hết thảy cảnh tượng đó từ trên cây.
Tất cả những võ giả đều đang di chuyển theo đúng nước cờ mà hắn đã vạch ra.
.